2010–2019
Lời Khuyên cho Giới Trẻ
Tháng mười 2011


Lời Khuyên cho Giới Trẻ

Bất chấp cảnh chống đối, thử thách và cám dỗ, các em không cần phải bị thất bại hay sợ hãi.

Tôi ngỏ lời với giới trẻ một cách riêng tư hơn là tôi thường làm, bằng cách so sánh tuổi trẻ của tôi với tuổi trẻ của các em.

Các em vô cùng quý giá. Tôi đã thấy các em trong hằng chục quốc gia và trên mỗi lục địa. Các em tốt hơn là chúng tôi khi chúng tôi còn trẻ. Các em biết nhiều về phúc âm hơn. Các em chín chắn và trung thành hơn.

Tôi giờ đã 87 tuổi. Các em có thể tự hỏi tuổi già của tôi thì có thể giúp gì được cho cuộc sống của các em. Tôi đã từng trải qua điều các em đang trải qua và biết các em sẽ đi đến nơi nào. Nhưng các em chưa đến nơi tôi đang trải qua đâu. Tôi trích dẫn một vài dòng của bài thơ cổ điển:

Con quạ già đang trở nên chậm chạp.

Con quạ trẻ thì không như vậy.

Điều con quạ trẻ không biết

Thì con quạ già biết rất nhiều.

Vì biết nhiều, nên con quạ già

Vẫn là thầy của con quạ trẻ.

Có điều gì con quạ già chậm chạp không biết?

—Cách đi nhanh hơn.

Con quạ trẻ bay cao, bay thấp,

Và bay lòng vòng quanh con quạ già chậm chạp.

Có điều gì con quạ trẻ nhanh nhẹn không biết?

—Đi nơi nào.1

Bài thơ này không do Wordsworth sáng tác, nhưng vẫn là một bài thơ bất hủ!

Với tất cả những điều đang xảy ra trên thế giới, với các tiêu chuẩn đạo đức bị hạ thấp, các em là những người trẻ tuổi đang lớn lên trong lãnh thổ của kẻ thù.

Từ thánh thư, chúng ta biết rằng có một trận chiến trên thiên thượng và rằng Lu Xi Phe phản nghịch, và cùng với những người theo nó, “đã bị quăng xuống đất.”2 Nó quyết tâm phá vỡ kế hoạch của Cha Thiên Thượng cùng tìm cách kiểm soát tâm trí và hành động của tất cả mọi người. Đây là ảnh hưởng thuộc linh, và “đang lan tràn khắp nơi.”3

Nhưng bất chấp cảnh chống đối, thử thách và cám dỗ, các em không cần phải bị thất bại hay sợ hãi.

Khi tôi 17 tuổi, sắp tốt nghiệp trung học với điểm học loại trung bình và một số nhược điểm, đó là như tôi nghĩ, hoàn cảnh sống của chúng tôi thay đổi đột ngột vào một sáng Chủ Nhật. Ngày kế tiếp, chúng tôi được gọi đến hội trường của trường trung học. Trên sân khấu có một cái ghế với một cái máy phát thanh nhỏ. Vị hiệu trưởng bật máy phát thanh lên. Rồi chúng tôi nghe tiếng nói của Tổng Thống Franklin Delano Roosevelt khi ông loan báo rằng Trân Châu Cảng đã bị dội bom. Hoa Kỳ đang lâm chiến với Nhật Bản.

Về sau, cảnh đó được lặp lại. Một lần nữa là tiếng nói của Tổng Thống Roosevelt, lần này loan báo rằng quốc gia chúng ta đang lâm chiến với nước Đức. Đệ Nhị Thế Chiến bùng nổ khắp thế giới.

Tương lai của chúng tôi bỗng nhiên trở nên bấp bênh. Chúng tôi không biết điều gì sẽ xảy ra. Chúng tôi sẽ sống để kết hôn và có gia đình chăng?

Ngày nay, có “chiến tranh và tiếng đồn về chiến tranh, và toàn thể thế gian sẽ ở trong sự xáo động.”4 Các em, giới trẻ của chúng tôi, có thể cảm thấy bấp bênh và không an toàn trong cuộc sống của mình. Tôi muốn khuyên nhủ và giảng dạy các em, đưa ra cho các em một lời cảnh báo về một số điều phải làm và một số điều không được làm.

Kế hoạch phúc âm là “kế hoạch hạnh phúc vĩ đại.”5 Gia đình là trọng tâm của kế hoạch đó. Gia đình tùy thuộc vào việc sử dụng xứng đáng các khả năng sinh sản trong cơ thể các em.

Trong “Gia Đình: Bản Tuyên Ngôn cùng Thế Giới,” một tài liệu đầy soi dẫn do Đệ Nhất Chủ Tịch Đoàn và Nhóm Túc Số Mười Hai Vị Sứ Đồ công bố, chúng ta biết được rằng trong cuộc sống tiền dương thế “tất cả nhân loại—nam lẫn nữ—[đã] được sáng tạo theo hình ảnh của Thượng Đế. Mỗi người là một đứa con trai hay con gái linh hồn yêu dấu của cha mẹ thiên thượng, và, vì lẽ đó, mỗi người có một thiên tính và một số mệnh thiêng liêng. Phái tính là một đặc điểm cơ bản [và được thiết lập trong cuộc sống tiền dương thế đó]. …

“… Chúng tôi tuyên bố thêm rằng Thượng Đế đã truyền lệnh rằng những khả năng thiêng liêng về sự sinh sản chỉ có thể được sử dụng giữa người nam và người nữ đã cưới hỏi hợp pháp là chồng và vợ mà thôi.”6

Hình phạt mà Lu Xi Phe và những người đi theo nó đã gánh chịu là chúng không thể có một thể xác.

Nhiều cám dỗ mà các em gặp chắc chắn là những cám dỗ mạnh mẽ nhất, liên quan đến thể xác của các em. Các em không những có khả năng để tạo ra thể xác cho một thế hệ mới mà các em còn có quyền tự quyết nữa.

Tiên Tri Joseph Smith dạy: “Tất cả những người có thể xác đều có quyền năng đối với những người không có thể xác.”7 Vậy nên, mọi người có thể xác sống trên trần thế cuối cùng đều có quyền năng đối với kẻ nghịch thù. Các em chịu cám dỗ vì thể chất của mình, nhưng các em cũng có quyền năng đối với kẻ nghịch thù và các quỷ sứ của nó.

Đến khi chúng tôi tốt nghiệp trung học, nhiều bạn học của chúng tôi đã ra trận, một số người không bao giờ trở lại. Chẳng bao lâu, số người còn lại cũng nhập ngũ. Chúng tôi không biết tương lai của mình ra sao. Chúng tôi sẽ sống qua chiến tranh không? Thế giới của chúng tôi sẽ không thay đổi khi chúng tôi trở lại không?

Vì biết chắc rằng mình sẽ bị gọi nhập ngũ, nên tôi gia nhập không quân. Chẳng bao lâu thì tôi đã ở Santa Ana, California, để được huấn luyện trước khi bay.

Lúc bấy giờ, tôi không có một chứng ngôn vững mạnh rằng phúc âm là chân chính, nhưng tôi biết rằng các giảng viên lớp giáo lý của mình, là Abel S. Rich và John P. Lillywhite, đều biết phúc âm là chân chính. Tôi đã nghe họ làm chứng và tôi tin họ. Tôi tự nghĩ: “Tôi sẽ dựa vào chứng ngôn của họ cho đến khi tôi nhận được một chứng ngôn riêng của mình.” Và tôi đã làm đúng như vậy.

Tôi đã nghe về các phước lành tộc trưởng nhưng chưa nhận được phước lành đó. Trong mỗi giáo khu, có một vị tộc trưởng là người có tinh thần tiên tri và mặc khải. Vị ấy được phép ban các phước lành riêng tư và cá nhân cho những người có giấy giới thiệu từ giám trợ của họ. Tôi viết cho vị giám trợ của tôi để xin một giấy giới thiệu.

J. Roland Sandstrom là một vị tộc trưởng được sắc phong đang sống ở giáo khu Santa Ana. Ông không biết gì về tôi cả và trước đó chưa bao giờ gặp tôi, nhưng ông đã ban cho tôi một phước lành. Trong phước lành đó, tôi tìm thấy những câu trả lời và hướng dẫn.

Mặc dù các phước lành tộc trưởng đều rất riêng tư, nhưng tôi sẽ chia sẻ một đoạn trích ngắn từ phước lành của tôi: “Anh sẽ được hướng dẫn qua những sự thúc giục của Đức Thánh Linh và sẽ được báo trước về những điều nguy hiểm. Nếu anh lưu tâm đến những lời cảnh cáo đó, Cha Thiên Thượng sẽ ban phước cho anh để anh có thể một lần nữa đoàn tụ với những người thân của mình.”8

Mặc dù từ nếu đó được viết tương đối nhỏ nhưng dường như lại hiện ra lớn bằng cả trang giấy. Tôi sẽ được ban phước để trở về từ chiến trận nếu tôi tuân giữ các giáo lệnh và nếu tôi lưu tâm đến sự thúc giục của Đức Thánh Linh. Mặc dù ân tứ đó đã được truyền giao cho tôi tại lễ báp têm, nhưng tôi vẫn không biết Đức Thánh Linh là gì hoặc sự thúc giục là như thế nào.

Tôi tìm ra điều tôi cần phải biết về sự thúc giục trong Sách Mặc Môn. Tôi đọc rằng “các thiên thần nói bằng quyền năng của Đức Thánh Linh; vậy nên, các vị ấy nói lên những lời của Đấng Ky Tô. Vậy nên, … các người hãy nuôi dưỡng những lời nói của Đấng Ky Tô; vì này, những lời nói của Đấng Ky Tô sẽ cho các người biết tất cả những gì các người phải làm.”9

Có lẽ điều vĩ đại nhất tôi học được từ việc đọc Sách Mặc Môn là tiếng nói của Thánh Linh đến như là một cảm nghĩ thay vì một âm thanh. Các em sẽ học được, như tôi đã học được, cách “lắng nghe” tiếng nói đó để cảm nhận thay vì nghe được.

Nê Phi trách hai anh của mình khi ông nói: “Các anh đã thấy một thiên sứ, và vị ấy đã ngỏ lời cùng các anh; phải, đôi khi các anh có nghe tiếng nói của vị ấy; và vị ấy đã nói với các anh bằng một tiếng nói nhỏ nhẹ êm ái; nhưng vì các anh đã mất hết cảm giác, đến đỗi các anh không còn cảm thấy lời nói của vị ấy nữa.”10

Một số người chỉ trích đã nói rằng những câu này là sai vì ta nghe lời nói, chứ không cảm thấy lời nói. Nhưng nếu các em biết bất cứ điều gì về sự truyền đạt thuộc linh, thì các em biết rằng cảm thấy là từ hay nhất để mô tả điều xảy ra.

Nếu các em ưng thuận, thì ân tứ Đức Thánh Linh sẽ hướng dẫn và bảo vệ các em thậm chí còn sửa đổi hành động của các em. Đó là tiếng nói của Thánh Linh đến với tâm trí như là một ý nghĩ hay một cảm nghĩ đặt vào tâm hồn các em. Tiên tri Ê Nót nói: “Tiếng nói của Chúa lại đến với tâm trí tôi.”11 Và Chúa phán bảo Oliver Cowdery: “Này, ta sẽ nói trong trí của ngươi và trong tâm của ngươi bởi Đức Thánh Linh, là Đấng sẽ đến với ngươi.”12

Người ta không kỳ vọng là các em sẽ sống suốt cả đời mà không làm điều gì lầm lỗi, nhưng các em sẽ không phạm phải một lỗi nặng mà không được những thúc giục của Đức Thánh Linh cảnh cáo trước. Lời hứa này áp dụng cho tất cả các tín hữu của Giáo Hội.

Một số em sẽ phạm phải những lỗi lầm nghiêm trọng, vi phạm các luật pháp của phúc âm. Đây là lúc để nhắc nhở các em về Sự Chuộc Tội, sự hối cải, và sự tha thứ trọn vẹn đến mức các em có thể trở nên trong sạch trở lại. Chúa phán: “Này, kẻ nào biết hối cải những tội lỗi của mình, thì kẻ đó sẽ được tha thứ, và ta, là Chúa, sẽ không còn nhớ tới những tội lỗi đó nữa.”13

Nếu kẻ nghịch thù bắt giữ các em làm tù nhân vì tội lỗi, thì tôi nhắc các em nhớ rằng các em nắm giữ chìa khóa để mở cánh cửa ngục tù từ bên trong. Các em có thể được thanh tẩy qua sự hy sinh chuộc tội của Đấng Cứu Rỗi Giê Su Ky Tô.

Trong lúc khổ sở, các em có thể nghĩ rằng mình không đáng để được cứu rỗi vì đã phạm phải những lỗi lầm, lớn hay nhỏ, và nghĩ rằng bây giờ mình đã lạc lối. Điều đó không bao giờ đúng! Chỉ có sự hối cải mới có thể chữa lành điều làm tổn thương. Nhưng sự hối cải có thể chữa lành điều làm tổn thương, dù điều đó là gì đi nữa.

Nếu các em dính dáng đến những điều mình không nên dính dáng, hoặc kết giao với những người đang lôi kéo các em đi vào hướng sai, thì đó là lúc để trở nên độc lập, sử dụng quyền tự quyết của các em. Hãy lắng nghe tiếng nói của Thánh Linh và các em sẽ không bị dẫn đi lạc lối.

Một lần nữa tôi nói rằng giới trẻ ngày nay lớn lên trong lãnh thổ của kẻ thù với tiêu chuẩn đạo đức suy đồi. Nhưng với tư cách là một tôi tớ của Chúa, tôi hứa rằng các em sẽ được bảo vệ và che chở khỏi những cuộc tấn công của kẻ nghịch thù nếu các em chịu lưu tâm đến những thúc giục đến từ Đức Thánh Linh.

Hãy ăn mặc trang nhã kín đáo; nói chuyện nghiêm túc; nghe nhạc nâng cao tinh thần. Tránh tất cả những điều vô luân và những thực hành làm giảm giá trị của cá nhân mình. Hãy kiểm soát cuộc sống của mình và tự ra lệnh cho mình phải dũng cảm. Vì chúng tôi trông cậy vào các em rất nhiều, nên các em sẽ được ban phước một cách đáng kể. Cha Thiên Thượng nhân từ luôn luôn trông nom các em.

Sức mạnh của chứng ngôn của tôi đã thay đổi kể từ lúc tôi cảm thấy cần phải dựa vào chứng ngôn của các giảng viên lớp giáo lý của mình. Ngày nay, tôi dựa vào những người khác khi tôi bước đi vì lý do tuổi tác và vì bị bệnh bại liệt lúc còn nhỏ, nhưng không phải từ những nỗi nghi ngờ về các vấn đề thuộc linh. Tôi đã dần dần tin tưởng, và hiểu biết các lẽ thật quý báu của phúc âm và của Đấng Cứu Rỗi Giê Su Ky Tô.

Với tư cách là một nhân chứng đặc biệt của Ngài, tôi làm chứng rằng kết quả của trận chiến này bắt đầu trong cuộc sống tiền dương thế là chắc chắn rồi. Lu Xi Phe sẽ thua.

Hồi nãy chúng ta nói về các con quạ. Các em là các con quạ trẻ không cần phải bay lượn lờ không mục đích, không biết chắc về con đường trước mặt. Có những người biết rõ con đường đó. “Cũng vậy, Đức Chúa Trời chẳng có làm một việc gì mà Ngài chưa tỏ sự kín nhiệm của Ngài ra trước cho tôi tớ của Ngài, là các tiên tri.”14 Chúa đã tổ chức Giáo Hội của Ngài theo nguyên tắc của các chìa khóa và hội đồng.

Có 15 người được tán trợ với tư cách là các vị tiên tri, tiên kiến và mặc khải đang lãnh đạo Giáo Hội. Mỗi vị trong Đệ Nhất Chủ Tịch Đoàn và Nhóm Túc Số Mười Hai Vị Sứ Đồ nắm giữ tất cả các chìa khóa chức tư tế cần thiết để hướng dẫn Giáo Hội. Vị Sứ Đồ trưởng là Vị Tiên Tri Chủ Tịch Thomas S. Monson, là người duy nhất được phép sử dụng tất cả các chìa khóa đó.

Thánh thư đòi hỏi rằng Đệ Nhất Chủ Tịch Đoàn và Nhóm Túc Số Mười Hai Vị Sứ Đồ làm việc trong các hội đồng và rằng quyết định của các hội đồng đó sẽ là đồng lòng nhất trí. Và đó là phải như vậy. Chúng ta tin cậy rằng Chúa hướng dẫn con đường và chỉ tìm cách làm theo ý Ngài mà thôi. Chúng tôi biết rằng Ngài đã tin cậy nhiều vào chúng ta, cá nhân lẫn tập thể.

Các em cần phải học “hết lòng tin cậy Đức Giê Hô Va, chớ nương cậy nơi sự thông sáng của con.”15 Các em cần phải trở nên đáng tin cậy và chơi với bạn bè cũng có cùng ước muốn giống như mình.

Đôi khi các em có thể bị cám dỗ để suy nghĩ giống như tôi đã thỉnh thoảng suy nghĩ khi còn trẻ: “Vì thế giới đang tiến triển theo cách hiện nay, thì tận thế sắp đến nơi rồi. Tận thế sẽ đến trước khi tôi làm xong điều tôi cần hoàn thành.” Không phải vậy đâu! Các em có thể mong đợi làm điều đúng—kết hôn, có gia đình, sống để thấy được con cháu của mình, có lẽ còn cả chắt của mình nữa.

Nếu chịu tuân theo các nguyên tắc này, các em sẽ được trông nom và bảo vệ, rồi chính các em sẽ biết mình phải đi con đường nào nhờ sự thúc giục của Đức Thánh Linh, vì “bởi quyền năng của Đức Thánh Linh, các [em] sẽ có thể biết được lẽ thật của tất cả mọi điều.”16 Tôi hứa rằng điều này sẽ xảy ra như vậy và cầu khẩn một phước lành cho các em, giới trẻ quý báu của chúng tôi, trong tôn danh của Chúa Giê Su Ky Tô, A Men.