2010
Tài Năng của Taylor
tháng Tư năm 2010


Tài Năng của Taylor

Heather Hall, Utah, Hoa Kỳ

Người giảng viên lớp Hội Thiếu Nhi của đứa con tám tuổi của tôi hỏi: “Chị có thể cho tôi biết Taylor có tài năng gì mà tôi có thể chia sẻ với lớp học không?” Người ấy đã gọi điện thoại cho tôi vì lớp học của Taylor sẽ nói về tài năng mà các em đã nhận được từ Cha Thiên Thượng.

Đầu óc tôi trống rỗng. Tôi nghĩ về tám năm vừa qua và cố gắng kiếm ra câu trả lời. Lúc mới sinh được bốn ngày, Taylor đã bị đột quỵ khiến cho nó bị tổn thương não trầm trọng và rối loạn tai biến không kiềm chế được. Nó không thể nhìn thấy, nói chuyện hoặc có khả năng truyền đạt. Nó không thể bao giờ tiến triển vượt quá mức phát trỉển trí tuệ của đứa trẻ sáu tháng. Nó ngồi gần cả ngày trong chiếc xe lăn khi chúng tôi chăm sóc nó và cố gắng giữ cho nó được thoải mái.

Chúng tôi khuyến khích cổ vũ khi nó học cười khúc khích hoặc uống từ một cái ly đặc biệt, và chúng tôi vui mừng khi nó có thể đứng và đi một vài bước. Nhưng trong khi chúng tôi khuyến khích cổ vũ và vui mừng ở bên ngoài nhưng bên trong thì chúng tôi khóc vì biết rằng những thành thích nhỏ nhặt này có lẽ là điều quan trọng mà Taylor có thể đạt được. Không hiểu sao, tôi không nghĩ rằng đây là điều mà người giảng viên Hội Thiếu Nhi của nó muốn nghe.

Tôi hắng giọng và đáp một cách bực bội: “Taylor thật sự không có tài năng nào mà tôi có thể nghĩ ra được.”

Rồi chị phụ nữ nhân từ này làm thay đổi vĩnh viễn mối quan hệ của tôi với con trai của tôi bằng câu trả lời của chị.

Chị nói: “Khi nghĩ về bài học này, tôi nhận thấy rằng mỗi người con của Thượng Đế đều có một tài năng. Tôi nghĩ rằng tài năng của Taylor là nó dạy cho những người khác cách phục vụ. Nếu chị đồng ý thì tôi muốn nói chuyện với lớp học của chúng tôi về cách mà tôi thấy tài năng của Taylor ở tại đây trong nhà thờ. Tôi đã thấy các em khác trong Hội Thiếu Nhi học cách đẩy chiếc xe lăn của nó, mở cửa cho nó và khắc phục nỗi lo sợ của chúng để lau cằm cho nó với một cái khăn tay khi cần. Tôi nghĩ rằng đó là một tài năng lớn mà qua đó nó ban phước cho cuộc sống của chúng ta.”

Tôi thì thầm đồng ý và chúng tôi lặng lẽ nói lời tạm biệt. Tôi tự hỏi người giảng viên Hội Thiếu Nhi có biết ảnh hưởng sâu đậm mà cuộc nói chuyện mang đến cho cuộc sống của tôi không. Taylor vẫn như vậy. Nó vẫn cần được chăm sóc nhiều. Bệnh viện, bác sĩ và các nhà trị liệu vẫn còn chiếm một phần lớn cuộc sống của tôi. Nhưng cách nhìn của tôi đã thay đổi và tôi bắt đầu để ý đến tài năng của nó.

Tôi thấy những người chung quanh chúng tôi thay đổi thái độ của họ như thế nào khi họ tìm cách chăm sóc cho nó. Tôi cũng thấy việc nó nhắc nhở chúng tôi phải thư thả, lưu ý đến các nhu cầu của nó và trở nên có lòng thương xót, nhận xét và kiên nhẫn hơn.

Tôi không biết mục đích của Thượng Đế về việc để cho Taylor gặp phải những thử thách gay go như vậy nhưng tôi tin rằng người giảng viên lớp Thiếu Nhi của nó đã cho tôi một cái nhìn thoáng qua về mục đích đó. Nó hiện diện ở đây để chia sẻ tài năng của nó với chúng tôi. Nó hiện diện nơi đây nhằm ban cho chúng tôi cơ hội để học cách phục vụ.

Người giảng viên lớp Thiếu Nhi của con trai tôi nói với tôi: “Tôi đã thấy các em khác học cách đẩy chiếc xe lăn của Taylor, mở cửa cho em ấy và khắc phục nỗi sợ hãi của các em.”