2010
Được Ban Phước bởi Mẹ Taamino
tháng Tư năm 2010


Được Ban Phước bởi Mẹ Taamino

Victor D. Cave, Các Tạp Chí Giáo Hội

Khi gặp Taumatagi Taamino, tôi còn là một người truyền giáo trẻ tuổi đang phục vụ trên quê hương của tôi. Một góa phụ lớn tuổi, Chị Taamino lưng còng vì tuổi tác và công việc lao nhọc, nhưng bà luôn luôn mở rộng vòng tay để chào đón người bạn đồng hành của tôi và tôi cùng hôn lên cả hai má của chúng tôi, theo như phong tục ở French Polynesia.

Chị Taamino gầy gò ốm yếu và bước đi của bà chậm rãi và khoan thai, nhưng bà lo lắng chăm sóc cho mọi người. Bà còn chắc chắn rằng người bạn đồng hành của tôi và tôi phải luôn luôn có quần áo sạch sẽ và ủi phẳng phiu. Trẻ con thích ở quanh bà vì bà chào đón chúng và lắng nghe điều chúng nói. Bà sống một cuộc sống giản dị trong căn nhà hai phòng vây quanh bởi cát, cây kè, gia đình và bạn bè. Vì kính trọng bà nên mọi người gọi bà là “Mẹ Taamino.”

Chủ tịch Phái Bộ Truyền Giáo Tahiti Papeete đã chỉ định người bạn đồng hành của tôi là Anh Cả Tchan Fat và tôi giúp chuẩn bị cho một nhóm gồm có 80 Thánh Hữu Ngày Sau nhận được lễ thiên ân của họ và được làm lễ gắn bó chung với gia đình trong đền thờ gần nhất—Đền Thờ Hamilton New Zealand, cách đó năm giờ đồng hồ máy bay. Mẹ Taamino đã hành trình đi đền thờ mỗi năm trong suốt sáu năm, và năm nay bà sẽ đi nữa. Tôi tự hỏi làm thế nào bà có thể có khả năng để thực hiện những chuyến đi đắt tiền như vậy khi hoàn cảnh sống của bà thì nghèo nàn như thế. Sáu năm sau tôi đã biết được câu trả lời.

Năm 1976, với tư cách là chủ tịch Giáo Khu Papeete Tahiti, tôi thường đi thanh tra các nhà hội của giáo khu. Một buổi trưa, tôi ngừng lại tại giáo đường ở Tipaerui. Lúc bấy giờ, chúng tôi có những người lao công dọn dẹp có trả lương và tôi bắt gặp Mẹ Taamino, giờ đã gần 70 tuổi, làm việc với tư cách là người lao công dọn dẹp để giúp nuôi nấng gia đình đông đảo của bà. Bà chào hỏi tôi với lời mời thường lệ của bà: Mời anh ăn,” nhưng tôi đáp: “Mẹ Taamino à, mẹ không còn trẻ nữa và chỉ ăn một mẩu bánh mì nhỏ, một lon cá mòi và một chai nước trái cây cho bữa ăn trưa thôi sao? Mẹ không kiếm đủ tiền để có nhiều thức ăn hơn là như vậy sao?”

Bà đáp: “Tôi dành dụm để đi đền thờ lần nữa.” Lòng tôi cảm động với niềm ngưỡng mộ về tấm gương yêu thương và hy sinh của bà. Mẹ Taamino đã đi đền thờ ở New Zealand gần 15 lần—mỗi năm cho đến khi Đền Thờ Papeete Tahiti được làm lễ cung hiến vào tháng Mười năm 1983. Bà đã vui mừng rạng rỡ tại lễ cung hiến.

Năm 1995, lần này với tư cách là chủ tịch phái bộ truyền giáo, tôi gặp lại Mẹ Taamino. Bà đã dọn về đảo san hô vòng ở Makemo, không xa sinh quán của bà. Nay bà đã hơn 80 tuổi, bà không còn có thể đi bộ được nữa, nhưng những vết nhăn trên mặt bà đã cho thấy sự bình an, kiên nhẫn và một sự hiểu biết sâu xa về cuộc đời và phúc âm. Bà vẫn còn nụ cười mỹ miều và đôi mắt bà cho thấy lòng bác ái thanh khiết.

Sáng sớm hôm sau, tôi thấy bà ngồi trong những luống hoa của nhà hội đang nhổ cỏ dại và dọn dẹp. Một trong mấy đứa con trai của bà đã đưa bà đến đấy. Sau khi làm xong một chỗ, bà dùng bàn tay và cánh tay của mình để tự di chuyển đến chỗ khác. Đây là cách mà bà tiếp tục phục vụ Chúa.

Xế chiều, khi tôi đang điều khiển những cuộc phỏng vấn để cấp giấy giới thiệu đi đền thờ, Mẹ Taamino được dẫn đến nơi tôi đang ngồi dưới bóng cây gần giáo đường. Bà muốn có cơ hội để trả lời mỗi câu hỏi cần thiết cho giấy giới thiệu đi đền thờ.

Bà nói: “Thưa Chủ Tịch, tôi không thể đi đền thờ được nữa. Tôi đã trở nên già yếu nhưng tôi vẫn muốn có được bên mình một giấy giới thiệu đi đền thờ hiện hành.”

Tôi có thể thấy là bà muốn trở lại đền thờ biết bao và tôi biết rằng nỗi khao khát của bà đã được Thuợng Đế chấp thuận. Chẳng bao lâu sau đó, bà rời bỏ thể xác hữu diệt của mình để nhóm họp với những người mà bà đã phục vụ trung tín trong nhà của Chúa. Bà chỉ mang theo với mình đức tin, chứng ngôn, lòng nhân từ, lòng bác ái và sự sẵn sàng phục vụ.

Mẹ Taamino là một người tiền phong Polynesie thật sự mà tấm gương của bà đã ban phước cho nhiều anh chị em—kể cả tôi.

Mặc dù đã ngoài 80 tuổi nhưng Chị Taamino đã làm việc trong những luống hoa của nhà hội, nhổ cỏ dại và dọn dẹp. Đây là cách mà bà tiếp tục phục vụ Chúa.