2010–2019
Lòng Nhân Từ Kề Cận của Thượng Đế
Đại Hội Trung Ương tháng Tư năm 2019


Lòng Nhân Từ Kề Cận của Thượng Đế

Ngay cả khi chúng ta kiên nhẫn trông đợi Chúa thì một số phước lành vẫn có thể đến với chúng ta ngay lập tức.

Nhiều năm về trước, đứa con trai năm tuổi của tôi đã đến và nói với tôi rằng: “Cha, con mới vừa hiểu ra một điều. Con hiểu ra rằng cái nhanh của cha là rất lâu đối với con.”

Khi Chúa hay các tôi tớ của Ngài nói rằng “chẳng còn bao lâu nữa,” thì điều đó thật sự có thể có nghĩa là cả một cuộc đời hoặc lâu hơn nữa.1 Thời gian của Ngài, và thường là kỳ định của Ngài, khác với của chúng ta. Tính kiên nhẫn là quan trọng. Không có tính kiên nhẫn, chúng ta không thể phát triển hay cho thấy đức tin nơi Thượng Đế dẫn đến sự sống và sự cứu rỗi. Nhưng sứ điệp ngày hôm nay của tôi là ngay cả khi chúng ta kiên nhẫn trông đợi Chúa, thì một số phước lành vẫn có thể đến với chúng ta ngay lập tức.

Khi bị những người La Man bắt giữ, An Ma và dân Nê Phi đã cầu xin sự giải thoát. Họ đã không được giải thoát ngay lập tức, nhưng trong khi họ kiên nhẫn chờ đợi sự giải thoát, Chúa đã cho thấy lòng nhân từ của Ngài bằng một số phước lành kề cận. Ngài lập tức làm mềm lòng dân La Man để chúng không giết chết An Ma và dân của ông. Ngài cũng củng cố dân của An Ma và làm nhẹ gánh nặng của họ.2 Khi cuối cùng cũng được giải thoát, họ hành trình đến Gia Ra Hem La, nơi mà họ đã thuật lại kinh nghiệm của mình cho dân chúng nghe với lòng đầy kinh ngạc. Dân chúng ở Gia Ra Hem La đã kinh ngạc, và “khi họ nghĩ tới lòng nhân từ kề cận của Thượng Đế và quyền năng của Ngài trong việc giải thoát An Ma cùng những người anh em của ông ra khỏi … vòng nô lệ, thì họ đồng cất lời cảm tạ Thượng Đế.”3

Lòng nhân từ kề cận của Thượng Đế đến với tất cả những ai thực tâm và hết lòng kêu cầu Ngài. Họ bao gồm cả những người kêu cầu trong sự tuyệt vọng chân thành, khi sự giải thoát dường như quá xa vời và sự đau khổ dường như kéo dài, thậm chí còn trở nên mãnh liệt hơn.

Điều này đã xảy đến với một vị tiên tri trẻ, là người đã chịu đau khổ cùng cực trong một hầm ngục tối tăm trước khi cuối cùng cũng phải thốt lên: “Hỡi Thượng Đế, Ngài ở đâu? … Tay của Ngài còn dừng lại bao lâu nữa … ? Phải, hỡi Chúa, [còn] bao lâu nữa … ?”4 Để đáp lại, Chúa đã không lập tức giải thoát ngay cho ông, nhưng Ngài đã lập tức ban cho lời bình an.5

Thượng Đế cũng ban cho niềm hy vọng trước mắt về sự giải thoát chắc chắn sẽ đến.6 Bất kể điều gì, bất kể ở đâu, ở nơi Đấng Ky Tô và qua Đấng Ky Tô luôn luôn có ánh sáng hy vọng bật soi trong đêm tối.7 Kề cận trước mắt chúng ta.

Hơn nữa, Ngài đã hứa: “[Lòng nhân từ] ta đối với ngươi chẳng dời khỏi ngươi.”8

Quan trọng hơn hết, tình yêu thương của Thượng Đế luôn kề cận. Cùng với Phao Lô, tôi làm chứng rằng không có điều gì có thể “phân rẽ chúng ta khỏi sự yêu thương mà Đức Chúa Trời đã chứng cho chúng ta trong Đức Chúa [Giê Su Ky Tô].”9 Ngay cả tội lỗi của chúng ta, tuy có thể phân rẽ chúng ta khỏi Thánh Linh của Ngài trong một khoảng thời gian, cũng không thể phân rẽ chúng ta khỏi sự bất biến và kề cận của tình phụ tử thiêng liêng của Ngài.

Đây là một số những cách thức và đường lối “Ngài ban phước lành cho [chúng ta] ngay.”10 Giờ đây, để cho thấy cách những nguyên tắc này có thể áp dụng cho chúng ta, tôi xin chia sẻ với anh chị em những kinh nghiệm của hai người mà cuộc sống của họ làm chứng về lòng nhân từ kề cận của Thượng Đế.

Từ khi mới chỉ là một thiếu nữ, Emilie đã phải chống chọi với việc lạm dụng chất kích thích. Việc thử nghiệm dẫn đến thói quen, và thói quen cuối cùng trở thành một thói nghiện mà đã khiến chị phải chống chọi với nó trong suốt nhiều năm, tuy đôi khi chị cảm thấy khỏe mạnh. Emilie đã cẩn thận che giấu vấn đề của mình, đặc biệt là sau khi trở thành một người vợ và một người mẹ.

Khởi đầu sự giải thoát của chị không hề cảm thấy giống như một sự giải thoát. Mới đó, Emilie đang đi khám sức khỏe định kỳ, thì chẳng lâu sau, chị được xe cấp cứu chở đến một cơ sở điều trị nội trú. Chị bắt đầu hoảng sợ khi nghĩ về việc bị chia cách khỏi những đứa con của chị, người chồng của chị, căn nhà của chị.

Đêm hôm đó, một mình trong căn phòng tối tăm, lạnh lẽo, Emilie thu mình lại trên giường và khóc. Khả năng tư duy của chị giảm dần cho đến khi cuối cùng, bị nỗi lo lắng, nỗi sợ hãi, và bóng tối đè nặng căn phòng và tâm hồn chị khuất phục, Emilie thật sự đã nghĩ chị sẽ chết ngay trong đêm đó. Đơn độc.

Trong tình cảnh tuyệt vọng đó, bằng một cách nào đó, Emilie đã tìm được sức mạnh để lăn khỏi giường và quỳ xuống. Không chút giả dối nào như đôi khi trong những lần cầu nguyện trước, Emilie hoàn toàn vâng phục Chúa trong khi khẩn nài một cách tuyệt vọng: “Hỡi Thượng Đế, con cần Ngài. Xin hãy giúp đỡ con. Con không muốn bị cô đơn. Xin hãy giúp con qua được đêm nay.”

Tức thì, như Ngài đã làm với Phi Ê Rơ thời xưa, Chúa Giê Su giơ tay ra nắm lấy linh hồn đang đắm chìm của chị.11 Một sự thanh thản, lòng can đảm, sự bảo đảm, và tình yêu thương kỳ diệu bao trùm lấy Emilie. Căn phòng không còn lạnh lẽo nữa, chị biết mình không cô đơn, và lần đầu tiên kể từ khi chị lên 14 tuổi, Emilie biết rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Khi “đã thức tỉnh trong Thượng Đế,”12 Emilie thiếp đi trong sự bình an. Và do đó, chúng ta thấy rằng “nếu các người hối cải và không chai đá trong lòng, thì tức thời kế hoạch cứu chuộc vĩ đại sẽ được mang lại cho các người.”13

Hình Ảnh
Gia đình ở đền thờ

Sự chữa lành và cuối cùng là sự giải thoát của Emilie đã mất một khoảng thời gian dài—nhiều tháng trị liệu, tập luyện, và tư vấn, và trong suốt thời gian này chị được lòng nhân từ của Ngài giúp đỡ và đôi khi nâng đỡ. Và lòng nhân từ đó vẫn tiếp tục ở với chị khi chị đi đến đền thờ cùng chồng và những đứa con của chị để được làm lễ gắn bó vĩnh viễn. Như dân chúng ở Gia Ra Hem La, giờ đây, Emilie tạ ơn khi nghĩ về lòng nhân từ kề cận của Thượng Đế và quyền năng của Ngài trong việc giải thoát cho chị khỏi cảnh nô lệ.

Bây giờ, từ cuộc đời của một tín đồ dũng cảm khác. Vào ngày 27 tháng Mười Hai năm 2013, Alicia Schroeder vui mừng chào đón những người bạn thân mến của chị là Sean và Sharla Chilcote đã bất chợt đến nhà chị. Sean, cũng là vị giám trợ của Alicia, đưa cho chị chiếc điện thoại di động của anh và nghiêm trang nói: “Alicia, chúng tôi yêu thương chị. Chị cần phải trả lời cú điện thoại này.”

Chồng của Alicia, Mario, đang ở đầu dây bên kia. Anh đang ở một khu vực hẻo lánh cùng với một vài đứa con của họ trên một chuyến đi xe trượt tuyết đã được dự định khá lâu. Một tai nạn khủng khiếp đã xảy ra. Mario bị thương nghiêm trọng, và đứa con trai mười tuổi của họ, Kaleb, đã qua đời. Khi Mario báo cho Alicia biết trong nước mắt về cái chết của Kaleb, chị cảm thấy bị bao trùm lấy bởi cú sốc và sự khủng khiếp mà ít người trong chúng ta có thể biết được. Chị gục xuống. Bị đờ đẫn vì nỗi đau đớn không tả xiết, Alicia không thể cử động hay thốt nên lời.

Giám Trợ và Chị Chilcote nhanh chóng nâng chị dậy và ôm lấy chị. Họ đã khóc và đau buồn cùng nhau trong một lúc. Sau đó, Giáo Trợ Chilcote đã ban cho Alicia một phước lành.

Điều xảy ra tiếp theo khó có thể hiểu được nếu không ít nhiều có được sự hiểu biết về Sự Chuộc Tội của Chúa Giê Su Ky Tô. Giám Trợ Chilcote đã nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Alicia và, với một giọng nói run rẩy, bắt đầu cất tiếng. Alicia nghe được hai điều mà tưởng như được chính Thượng Đế phán bảo. Đầu tiên, chị nghe thấy tên mình, Alicia Susan Schroeder. Sau đó, chị nghe thấy vị giám trợ cầu khẩn thẩm quyền của Thượng Đế Toàn Năng. Trong khoảnh khắc đó—chỉ với việc nói đến tên chị và quyền năng của Thượng Đế—Alicia được bao trùm lấy bởi một sự bình an, tình yêu thương, sự an ủi, và, bằng một cách nào đó, niềm vui, không tả xiết. Và cảm giác này đã luôn ở với chị.

Giờ đây, tất nhiên, Alicia, Mario, và gia đình họ vẫn than khóc và thương nhớ Kaleb. Điều đó thật tang thương! Bất cứ khi nào tôi nói chuyện với chị, mắt của Alicia luôn dâng đầy nước mắt khi kể về việc chị yêu thương và nhớ đứa con trai bé nhỏ của chị biết bao. Và mắt chị vẫn đẫm lệ khi kể về việc Đấng Giải Cứu Vĩ Đại đã giúp đỡ chị như thế nào qua từng chút một của thử thách của chị, bắt đầu với lòng nhân từ kề cận của Ngài trong suốt nỗi tuyệt vọng sâu thẳm nhất của chị và bây giờ vẫn tiếp tục với niềm hy vọng xán lạn về một cuộc đoàn tụ tuyệt vời “chẳng còn bao lâu nữa [sẽ đến].”

Tôi nhận ra rằng đôi khi, những kinh nghiệm của cuộc sống mang đến sự xáo trộn và hoang mang mà có thể khiến chúng ta khó có thể nhận được hoặc nhận ra được hoặc giữ được hình thức trợ giúp mà đã đến với Emilie và Alicia. Tôi đã trải qua những lúc như thế. Tôi làm chứng rằng, trong những lúc như vậy, chính việc chúng ta được gìn giữ là một biểu hiện dịu dàng và mạnh mẽ của lòng nhân từ kề cận của Thượng Đế. Hãy nhớ rằng, Y Sơ Ra Ên xưa cuối cùng được giải thoát “bởi chính Thượng Đế, là Đấng đã từng gìn giữ họ”14 ngày qua ngày.

Tôi làm chứng rằng Chúa Giê Su Ky Tô là Đấng Giải Cứu Vĩ Đại, và trong danh Ngài, tôi hứa rằng khi anh chị em thực tâm và hết lòng quay lại với Ngài, thì Ngài sẽ giải thoát cho anh chị em khỏi mọi điều mà đe dọa làm giảm bớt hoặc hủy hoại cuộc sống hay niềm vui của anh chị em. Sự giải thoát đó có thể mất nhiều thời gian hơn là anh chị em muốn—có thể là cả một cuộc đời hoặc lâu hơn nữa. Vì thế, để cho anh chị em có được sự an ủi, lòng can đảm, và niềm hy vọng, để trợ giúp và củng cố anh chị em cho đến ngày giải thoát cuối cùng đó, tôi ca ngợi với anh chị em và làm chứng về lòng nhân từ kề cận của Thượng Đế trong tôn danh của Chúa Giê Su Ky Tô, A Men.