2015
Tìm Kiếm Sự Giúp Đỡ
Tháng Mười năm 2015


Tìm Kiếm Sự Giúp Đỡ

Tác giả sống ở Utah, Hoa Kỳ.

Lúc đó là sau nửa đêm, nhưng Tate biết đó là lúc để nói chuyện.

“Thưa Cha Thiên Thượng, bây giờ con cầu nguyện, xin Cha hướng dẫn và bảo vệ con mỗi ngày” (Children’s Songbook, 19).

Hình Ảnh
Product Shot from October 2015 Liahona

Tate nằm thao thức trong bóng tối, cố gắng không khóc. Nó đã cầu nguyện để được giúp đỡ, nhưng dường như giống như một đám mây đen nặng nề bay lơ lửng trên người nó, đang đẩy lui Thánh Linh.

Nó lo lắng: “Nếu mình không bao giờ quên được chương trình truyền hình ghê gớm đó thì sao?”

Cách đây một vài ngày, nó đã làm xong bài tập ở nhà sớm và bật truyền hình lên. Nhưng nó đã không ngờ là thấy một điều gì đó giống như điều đó trên màn hình. Tate sững sờ đến mức nó đã quên tắt máy truyền hình ngay lập tức như nó cần phải làm.

Đó là sự tình cờ. Nó đã không có ý xem một cảnh như thế, nhưng bây giờ nó không thể quên cảnh đó được. Đôi khi cảnh đó xuất hiện trong đầu của nó ở giữa lúc đi học, tại bàn ăn—ngay cả trong nhà thờ. Vào những lúc như thế, nó đã vui mừng vì Cha Mẹ nó đã không thể đọc được ý nghĩ của nó. Cha mẹ của Tate đã dạy nó không được nhìn vào hình ảnh của những người không có mặc quần áo. Nó biết rằng họ cũng kỳ vọng rằng nó phải tránh các chương trình truyền hình, phim ảnh, và các trò chơi video đầy bạo lực.

Tate tự lẩm bẩm: “Bây giờ mình biết tại sao rồi.”

Tate ra khỏi giường và quỳ xuống một lần nữa. Nó có thể làm gì?

Tate thì thầm: “Thưa Cha Thiên Thượng “Xin Cha giúp con ngừng suy nghĩ về điều con đã nhìn thấy.” Nó lau nước mắt và lắng nghe. Tim nó đập nhanh hơn. Nó nghĩ rằng nó đã cảm thấy Đức Thánh Linh thúc giục, nhưng đó không phải là câu trả lời mà nó muốn.

Nó cần phải nói với cha mẹ của nó.

Nó tự hỏi: “Tại sao?” Nó sẽ cảm thấy giống như một đứa bé đang đi vào phòng của cha mẹ nó lúc nửa đêm. Và phải cho họ biết à? Nó cảm thấy xấu hổ và hoàn toàn lợm giọng một lần nữa.

Rồi một ý nghĩ rõ ràng len vào tâm trí của nó: Cha Thiên Thượng muốn nó được vui vẻ. Cha Thiên Thượng muốn nó cảm nhận Thánh Linh một lần nữa, để nghĩ về những điều tốt đẹp, và phải chân thật với gia đình của nó. Ngài đặc biệt muốn Tate phải trở thành một người nắm giữ Chức Tư Tế A Rôn xứng đáng khi nó được 12 tuổi trong một vài tháng nữa. Tate nhận ra rằng nếu nó vẫn nghĩ đến điều nó đã nhìn thấy và giữ bí mật, thì nó sẽ luôn luôn buồn bã về điều đó.

Tate biết là nó cần được giúp đỡ—và Đức Thánh Linh mới vừa bảo nó phải tìm kiếm sự giúp đỡ ở đâu.

Tate nhìn vào các con số đang phát sáng của chiếc đồng hồ kỹ thuật số bên cạnh giường của nó. Đã gần 1 giờ sáng. Nó đứng lên và đi vào hành lang tối về phía phòng của cha mẹ. Nó nuốt nước bọt một cách lo lắng và gõ cửa phòng của cha mẹ.

“Mẹ ơi. Cha ơi.”

Giọng ngái ngủ của mẹ nó cất lên: “Tate đó hở con?”

Cha nó hỏi: “Có chuyện gì không ổn hả con?”

Tate nói: “Dạ có. Chúng ta có thể nói chuyện được không ạ? Và có lẽ con có thể nhận được một phước lành không ạ?”

Cha nó bật đèn cạnh giường ngủ của ông và bảo Tate vào bên trong. Lần đầu tiên trong nhiều ngày, Tate cảm thấy ấm áp, có hy vọng và ánh sáng.

Tranh do Mark Robison minh họa