2016
Sửng Sốt, Buồn Rầu và Kế Hoạch của Thượng Đế
April 2016


Sửng Sốt, Buồn Rầu và Kế Hoạch của Thượng Đế

Tác giả sống ở Albania.

Qua hầu hết kinh nghiệm thảm khốc của đời mình, tôi cảm thấy rằng Cha Thiên Thượng luôn ở với tôi trong suốt cuộc sống của tôi.

Hình Ảnh
illustration like a stained-glass window

Tranh do Taylor Callery minh họa

Đó là một buổi sáng sớm vào năm 2008 khi mẹ tôi đánh thức tôi dậy để đi học. Tôi đã thực sự vui vẻ vào buổi sáng hôm đó, nhưng tôi đã không biết rằng đó sẽ trở thành ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi hay lần cuối cùng tôi được ở bên mẹ. Tôi đã không vào học hết tất cả các lớp học của tôi vào ngày hôm đó vì một người bạn của gia đình chúng tôi đã phải đến đón tôi và nói cho tôi biết rằng mẹ tôi đã tự tử. Tôi chỉ mới 12 tuổi.

Tôi nghĩ: “Làm thế nào tôi có thể sống thiếu mẹ được?” Mẹ là người bạn thân nhất của tôi.

Tôi đã khóc trong nhiều tháng. Tôi không thích đi học vì mấy đứa bạn ở trường đối xử với tôi một cách khác biệt và cảm thấy tội nghiệp cho tôi. Tôi không biết phải làm gì; Tôi chỉ biết rằng tôi phải mạnh mẽ vì mọi người khác.

Một ngày nọ, năm hay sáu tháng sau khi mẹ tôi qua đời, tôi ngồi một mình trong phòng bên cạnh cửa sổ và tôi khóc, cố gắng để hiểu lý do tại sao tôi sinh ra trên thế gian này. Đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói trong đầu mình: “Ngươi là con gái của ta; Ta sẽ không để cho ngươi đau khổ đâu.” Tôi biết đó là Thượng Đế. Nhưng điều đó làm tôi ngạc nhiên vì tôi đã không còn tin vào Ngài nữa, nhất là kể từ khi tôi cảm thấy rằng chính Thượng Đế đã mang mẹ tôi đi xa tôi. Mặc dù tôi không biết ý Ngài muốn nói gì nhưng tôi cũng cảm thấy an toàn.

Ba năm sau, tôi đi đến Rome, Ý, để thăm cậu tôi. Cậu tôi luôn nói với tôi về nhà thờ nơi ông tham dự. Một ngày Chủ Nhật, ông dẫn tôi đi với ông. Tôi sẽ luôn luôn nhớ lần đầu tiên đi về phía cửa ra vào của nhà thờ và cảm nhận tình yêu thương của Cha Thiên Thượng khi tôi bước vào. Tôi cảm thấy như đang ở nhà.

Tôi bắt đầu đi nhà thờ vào mỗi Chủ Nhật và mọi sinh hoạt trong tuần. Tôi thích được sinh hoạt với giới trẻ của Giáo Hội. Họ làm cho tôi vui vẻ hơn. Họ cũng nghĩ và tin vào những điều mà tôi đã tin. Rồi thì, sau ba tháng, kỳ nghỉ hè của tôi đã kết thúc và tôi đã phải trở lại Albania.

Khi trở về nhà, tôi nói với cha tôi về những cảm giác tôi đã có và tôi đã cảm thấy hạnh phúc biết bao trong suốt thời gian đó. Cha tôi không thích điều tôi nói. Ông nói với tôi rằng ông sẽ không cho phép tôi tiếp tục đi nhà thờ hoặc tìm hiểu thêm về giáo hội. Vì vậy, tôi sẽ phải kiên nhẫn trong ba năm nữa cho đến khi tôi 18 tuổi. Rồi sau đó, tôi có thể tự mình quyết định và chịu phép báp têm.

Trong thời gian này tôi đã được phước có rất nhiều người thường xuyên cho tôi biết về điều họ đã học được mỗi Chủ Nhật ở nhà thờ. Một trong những người đó là Stephanie. Chị ấy đã sống ở Ý khi người cậu của tôi gia nhập Giáo Hội, nhưng chị ấy đã trở về nhà của chị ở Hoa Kỳ. Cậu tôi nghĩ rằng là điều tốt để cho chúng tôi viết thư cho nhau, vì vậy tôi đã làm bạn với chị ấy trên Facebook.

Mặc dù chúng tôi chưa bao giờ gặp mặt nhau, nhưng tôi sẽ luôn luôn biết ơn chị ấy vì đã giúp tôi xây đắp đức tin của tôi và tìm hiểu thêm về phúc âm của Chúa Giê Su Ky Tô. Chị ấy đã viết cho tôi gần như mỗi Chủ Nhật và cho tôi biết mọi điều chị ấy đã học được trong nhà thờ và sau đó thường trả lời những câu hỏi của tôi. Chị ấy là một người bạn tuyệt vời đối với tôi.

Cuối cùng, sau nhiều năm kiên nhẫn, tôi đã chịu phép báp têm chỉ hai ngày sau sinh nhật thứ 18 của tôi. Và chẳng bao lâu tôi sẽ chia sẻ với mẹ tôi hạnh phúc mà tôi cảm thấy được vào ngày hôm đó, vì tôi sẽ chịu phép báp têm thay cho bà. Tôi biết rằng bà sẽ hãnh diện về cuộc sống tôi đã chọn.

Tôi cảm thấy được Cha Thiên Thượng ban phước vì Ngài đã ở cùng tôi trong suốt cuộc sống của tôi trong rất nhiều cách. Tôi chỉ cần phải chờ đợi và kiên nhẫn vì Ngài đã có một kế hoạch cho tôi. Ngài là Đấng đã ban cho tôi sức mạnh để vượt qua tất cả những thử thách mà tôi đã gặp phải. Ngài luôn luôn hiện diện ở đó và giúp tôi được vui vẻ hơn.