2016
Đừng Bắn
April 2016


Tiếng Nói của Thánh Hữu Ngày Sau

Đừng Bắn!

Ẩn danh

Hình Ảnh
police officer on a bridge

Bob và tôi ngồi trong xe cảnh sát của chúng tôi, chờ đợi một dấu hiệu về hoạt động ở dưới đường phố. Chúng tôi đã bắt đầu bí mật theo dõi liên tục trong hai giờ trước đó sau khi nhận ra chiếc xe đã được đề cập đến trong một hệ thống báo động phát sóng của cảnh sát.

Lời báo động đó như sau: “Vụ cướp có vũ trang đang diễn ra. Hai người đàn ông, cả hai đều có vũ khí. Người ta vừa thấy chúng trong một chiếc xe màu cam. Các nhân chứng nói rằng những người này rất tàn bạo và sẵn sàng nổ súng.”

Gần đây, một loạt những vụ cướp có vũ trang đã xảy ra ở khu vực này, bất kể các nỗ lực tận tâm nhất của chúng tôi, các tên cướp cũng đều đã nhiều lần trốn thoát. Tôi ngừng suy nghĩ về điều đó ngay khi tôi thấy hai bóng người đi ra từ một căn nhà trên con đường tối tăm và nhảy vào chiếc xe màu cam. Giờ đây chúng đang lái xe về phía chúng tôi.

Tôi nói trên hệ thống báo động của cảnh sát: “Xin đơn vị tăng viện. Hai kẻ tình nghi ăn cướp đang lái xe về phía Bắc từ vị trí của chúng tôi.”

Những người tăng viện của chúng tôi, hai thám tử mặc thường phục trong một chiếc xe thường dân, lái xe ở phía trước của chiếc xe của bọn chúng trong khi Bob và tôi lái theo sau. Sau khi ba chiếc xe của chúng tôi chạy lên một cây cầu, thì hai người tăng viện của chúng tôi đột nhiên dừng lại ngang trên cầu ở phía trước chiếc xe màu cam và chúng tôi đậu sau nó, bao vây những kẻ tình nghi. Hầu như ngay lập tức, chiếc xe dừng lại và cả hai bóng người trốn trong xe.

Tôi ra lệnh sau khi ra khỏi xe mình: “Bước ra khỏi xe với hai tay đặt lên đầu!” Không một ai trả lời.

Tôi chuẩn bị nổ súng và ra lệnh một lần nữa: “Bước ra khỏi xe với hai tay đặt lên đầu. Hãy làm ngay!”

Bất ngờ người lái xe đứng dậy và quay về phía tôi. Tôi có thể thấy một vật trông giống như kim khí trong tay người ấy.

Kinh nghiệm huấn luyện cảnh sát và linh cảm thông thường của tôi bảo tôi phải bấm cò súng để cứu mạng mình. Nhưng giữa giây phút căng thẳng đó, tôi đã nghe một tiếng nói. Tiếng nói đó điềm tĩnh nhưng đầy uy quyền và mạnh mẽ: “Đừng bắn!”

Tôi nghĩ là mình sẽ bị bắn bất cứ lúc nào, nhưng tôi đã chờ cho một người nào đó trong xe nổ súng trước. Thay vì thế, người lái xe đưa tay lên, đưa lên khỏi đầu của mình một vật trông giống như một khẩu súng, và buông thỏng tay xuống đùi.

“Đứng yên!” Tôi nói trong khi chạy nhanh đến chiếc xe. “Đứng yên!”

Giây phút đó giống như trong phim—cho đến khi tôi nhận ra rằng những tên tội phạm hung ác trong xe lại thực sự là hai cô gái trẻ đầy sợ hãi. Vật mà tôi đã nghĩ là một khẩu súng lại chỉ là cái khóa dây an toàn.

Chẳng bao lâu chúng tôi biết được là hai cô gái đã cho bạn trai của họ mượn xe. Họ không hề biết những người bạn trai này là loại người gì.

Về sau Bob nói vói tôi: “Cal à, tôi nghĩ là anh đã bị bắn chết rồi chứl! Tôi đã định nổ súng đấy chứ. Tôi không biết tại sao tôi đã không làm thế.”

Hai thám tử lái xe thường dân cũng nói thế nhưng không một ai trừ tôi ra đã nghe tiếng nói đó. Tôi biết rằng chỉ có quyền năng của thiên thượng mới có thể cứu mạng hai cô gái đó và bốn viên cảnh sát khỏi một sai lầm bi thảm. Kinh nghiệm này đã mang đến cho tôi một sự hiểu biết chắc chắn rằng Cha Thiên Thượng có thể và sẽ can thiệp vì lợi ích của chúng ta.