2017
Được Cứu Giúp trong Hành Lang của Nhà Hội
April 2017


Tiếng Nói của Thánh Hữu Ngày Sau

Được Cứu Giúp trong Hành Lang của Nhà Hội

Hình Ảnh
mother with children in the foyer

Tranh do Allen Garns minh họa

Chồng tôi thường phải làm việc vào ngày Chủ Nhật, nên tôi phải một mình đảm trách việc đưa bốn đứa con trai của chúng tôi đến nhà thờ. Một ngày Chủ Nhật đặc biệt trong thời gian lễ Tiệc Thánh, hai đứa con mới biết đi của tôi đang tranh giành với nhau. Nếu tôi làm cho một trong hai đứa thích một cuốn sách, thì đứa em của nó lại muốn cuốn sách đó. Tôi thử cho chúng thức ăn nhẹ, đồ chơi, và tô màu, nhưng không có kết quả gì cả. Tôi cảm thấy không chịu đựng nổi nữa với mấy đứa con trai của mình, dường như chúng không thể ngồi yên chỉ trong một giờ đồng hồ.

Tôi lấy một món đồ chơi nhỏ ra khỏi túi xách và đưa cho đứa con một tuổi. Ngay lập tức, đứa con ba tuổi là Tyson hét lên, trong khi nó xông vào em trai của nó, cố gắng giật lấy món đồ chơi. Tôi cảm thấy mắc cỡ khi mang hai đứa con trai đang la hét, giãy giụa ra bên ngoài hành lang của nhà hội.

Ngay lập tức nước mắt tôi trào ra. Tại sao điều này lại phải khó khăn như vậy? Tôi đã làm điều Cha Thiên Thượng muốn tôi làm bằng cách mang gia đình tôi đến nhà thờ, phải không? Nhưng tôi không thể làm nổi điều đó được nữa. Thật là vô cùng mệt mỏi và mắc cỡ khi một mình chống chọi với mấy đứa con trai trong suốt lễ Tiệc Thánh mỗi tuần. Tôi không bao giờ muốn quay trở lại nữa.

Tôi ngồi xuống với những ý nghĩ này chỉ được khoảng 15 giây, thì có một chị phụ nữ mà tôi chỉ mới quen biết bước ra hành lang theo sau tôi. Chị ấy tên là Chị Beus. Chị ấy thường ngồi một mình, trong khi chồng của chị phục vụ trong giám trợ đoàn và con cái của chị đã trưởng thành. Chị ấy nói: “Chị luôn luôn đến đây một mình! Tôi có thể thấy rằng chị đang cố gắng hết sức. Tyson có thể ngồi với tôi được không?” Tôi còn không thể nghĩ ra được một câu trả lời nữa! Tôi chỉ gật đầu khi chị ấy nắm lấy tay của nó và dẫn nó trở vào giáo đường, và bây giờ nó đã bình tĩnh và vui vẻ .

Tôi lau nước mắt, bồng đứa con tôi lên, và khiêm nhường bước trở vào giáo đường để vui hưởng phần còn lại của buổi họp trong yên tĩnh.

Ngày Chủ Nhật kế tiếp trong khi chúng tôi bước vào buổi lễ Tiệc Thánh, thì Tyson đã đi tìm người bạn mới của nó. Ban đêm nó thường cầu nguyện: “Cám ơn Cha Thiên Thượng về Chị Beus. Con yêu thương chị ấy rất nhiều!”

Đã hơn ba năm rồi, và Tyson vẫn thường tìm Chị Beus trong giáo đường. Năm ngoái, chị được kêu gọi làm giảng viên Hội Thiếu Nhi của Tyson. Nó rất vui mừng.

Tôi rất biết ơn Chị Beus và vì chị đã sẵn lòng yêu thương và phục vụ người khác. Tôi biết rằng chúng ta có thể ban phước cho cuộc sống của những người khác khi chúng ta phục vụ như Đấng Cứu Rỗi đã phục vụ.