2011
Nhưng Không Có Nhà Thờ Ở Đây
Tháng Tư năm 2011


Nhưng Không Có Nhà Thờ Ở Đây

Julie Ismail, Tây Úc, Úc

Trong một chuyến đi đến vùng Địa Trung Hải, tôi đã sốt sắng tham dự các buổi họp Giáo Hội bất cứ nơi nào tôi có thể tham dự được. Ở Seville, Tây Ban Nha, nhờ nhân viên tiếp tân ở khách sạn, sổ niên giám điện thoại địa phương và một bản đồ của thành phố nên tôi đã tìm ra nhà hội Thánh Hữu Ngày Sau địa phương. Tôi viết xuống địa chỉ và tên của nhà thờ bằng tiếng Tây Ban Nha. Chiều thứ Bảy, tôi cầu nguyện để biết các buổi họp bắt đầu mấy giờ, và tôi cảm thấy một ấn tượng mạnh mẽ là tôi cần có mặt ở đó khoảng 10 giờ sáng.

Ngay trước khi tôi đi nhà thờ vào lúc 9 giờ 30 sáng Chúa Nhật, tôi cầu nguyện một lần nữa là tôi sẽ có thể tìm ra nhà hội. Dò theo bản đồ, tôi bắt đầu đi qua nhiều đường phố hẹp nằm chằng chịt. Buổi sáng hôm đó rất đẹp trời. Tôi đi ngang qua nhiều quán ăn và chợ bán chim chóc ồn ào tiếng chim kêu quang quác.

Tôi đến được địa chỉ đã ghi xuống nhưng không thấy có gì giống nhà thờ chút nào cả. Tôi đi lên đi xuống con đường tìm kiếm một cách vô vọng. Tôi hoang mang và lo âu, đã gần 10 giờ sáng rồi.

Cuối cùng, tôi cầu nguyện lên Cha Thiên Thượng: “Ngài đã truyền lệnh cho con phải đi nhà thờ, và bây giờ con ở đây, nhưng không có nhà thờ ở đây.”

Ngay lúc đó thì có một người mặc một bộ com lê chỉnh tề đi đến góc phố. Người ấy trông giống như một tín hữu của Giáo Hội và tôi cảm thấy có ấn tượng phải chặn ông lại để hỏi. Đôi chút ngượng ngịu, tôi nói cho ông biết là tôi đang tìm kiếm một nhà thờ. Ông nói một điều gì đó mà tôi không hiểu, và tôi trông lúng túng. Vậy nên ông mở cặp xách của mình ra và tôi thấy hai quyển sách có bìa da trông giống như thánh thư. Tôi đưa cho ông mẩu giấy mà trên đó tôi đã viết “La Iglesia de Jesucristo” (Giáo Hội của Chúa Giê Su Ky Tô). Ông mỉm cười và chỉ vào dọc con đường tôi đã đi qua, và chúng tôi cùng đi bộ đến nhà thờ. Tòa nhà tọa lạc tại một địa chỉ khác chỉ cách đó một vài phút và rất khó thấy nếu ta không biết là nó ở đó. Nó nằm khuất trong một khuôn viên nhỏ, ở ngoài sau hai cái cổng lớn.

Tại nhà hội, chẳng bao lâu tôi biết được rằng người đàn ông đã giúp tôi không ai khác chính là vị giám trợ của tiểu giáo khu và các buổi họp bắt đầu vào lúc 10 giờ 30. Tôi đã tới sớm hơn một chút.

Trong buổi họp nhịn ăn và chứng ngôn, tôi có ấn tượng phải chia sẻ chứng ngôn của mình. Với một người truyền giáo phiên dịch những lời tôi nói từ tiếng Anh ra tiếng Tây Ban Nha, tôi chia sẻ chứng ngôn của mình và mô tả việc Chúa đã cung ứng con đường cho tôi để đi nhà thờ như thế nào. Rồi vị giám trợ chia sẻ chứng ngôn của ông và giải thích rằng ông đã phải đậu xe ở xa vào buổi sáng đó, vậy nên ông đã đi trễ hơn thường lệ. Khi thấy tôi, ông đã nghĩ rằng tôi trông giống như một tín hữu của Giáo Hội nên ông đã ngừng lại để giúp đỡ tôi. Rồi ông nói về các tín hữu đã bị thất lạc về phần thuộc linh và nói rằng chúng ta phải giúp họ tìm ra Giáo Hội.

Theo năm tháng, ký ức của tôi về các thắng cảnh ở Seville đã phai mờ, nhưng tôi vẫn còn nhớ việc tìm ra nhà thờ ở nơi đó. Ký ức đó là chứng ngôn đối với tôi về tình yêu thương bao la Cha Thiên Thượng đã dành cho chúng ta và rằng bàn tay của Ngài được thấy rõ trong cuộc sống của tôi nếu tôi chỉ tìm kiếm “tất cả mọi sự hiệp lại làm lợi ích cho [tôi]” (Rô Ma 8:28).