2007
Bài Thơ
Tháng Tư năm 2007


Bài Thơ

Khi còn nhỏ, tôi bắt gặp một bài thơ ở trên một trang giấy đã bị xé từ một quyển sách mỏng mà một người nào đó đã xé ra và ném trên vỉa hè. Tôi lớn lên trong một khu chung cư của chính phủ và là một người cô đơn, nhưng tôi có được ba lối giải trí mà giải thoát tôi khỏi nỗi cô đơn: sách, phim Elvis Presley và thơ. Tôi yêu thơ. Nó nói lên một phần con người tôi mà tôi không biết. Dường như không có lời nào để mô tả điều đó. Tò mò về bài thơ đó, tôi đã lượm nó lên và mang về nhà.

Tôi đã đọc bài thơ đó mỗi ngày, đôi khi vài lần trong một ngày, trong những năm sau đó. Khi ngồi trong lớp, khi đi lên đi xuống hành lang ở giữa các lớp học, khi ngồi một mình trong giờ ra chơi, tôi thường bắt gặp những đoạn của bài thơ đó đến với tâm trí mình. Tôi không bao giờ thuộc lòng một bài thơ nào trước đây, nhưng với bài thơ này thì lại khác. Có một điều gì đó nơi bài thơ này mà nhắm vào tôi và làm tôi cảm động.

Dù vậy nơi đây, có gì nhắn nhủ con

Rằng linh của con đã rời nơi đó.

Rằng “nơi dương gian con là kẻ xa lạ.”

Và con sống với đức tin nơi Ngài.

Tôi luôn luôn cảm thấy khác biệt với những đứa trẻ khác. Đôi khi tôi cảm thấy rằng có một nhà khác ở nơi nào đó, và nếu tôi thật sự cố gắng thì tôi có thể nhớ đến nơi đó phần nào. Bài thơ khơi dậy những cảm nghĩ này. Thỉnh thoảng tôi lấy nó ra khỏi ngăn kéo của mình và đọc nó. Tôi tự hỏi có bao nhiêu người giống như tôi vậy trên thế gian và có bao giờ tôi gặp được họ không.

Vì mục đích sáng chói và khôn ngoan

Ngài đã gởi con xuống trần gian.

Và Cha đã cất trí nhớ của con đây

Về bè bạn với kiếp sống triều thiên.

Hãy hình dung ra nỗi ngạc nhiên của tôi nhiều năm về sau, khi với tư cách là một người tầm đạo ngồi ở trong buổi lễ Tiệc Thánh đầu tiên của mình, tôi đã mở quyển thánh ca ra đến cái trang đã được cho biết và thấy bài thơ mà tôi đã bắt gặp cách đó rất nhiều năm. Lối soạn nhạc thì khác hẳn với cách tôi đã tự mình ca lớn tiếng khi tôi không thể ngủ hoặc khi tôi thức giấc giữa đêm khuya và khóc, nhưng tôi nhận ra ngay cả những nốt nhạc đánh lên từ cây dương cầm.

Hỡi Cha yêu mến, Đấng ngự trên cao

Là nơi cao sang vinh hiển bao,

Ngày nào con sẽ đứng trước mặt Cha đây

Và được diện kiến Đức Chúa Toàn Năng?

Trong khi mọi người khác hát “Hỡi Cha Yêu Mến” (Thánh Ca và Các Bài Ca Thiếu Nhi, trang 42), thì tôi chỉ ngồi khóc, và biết rằng Thượng Đế đã đặt bài ca đó vào lối đi của tôi khi tôi còn nhỏ.

Phải chăng xưa kia,Thánh Đường của Cha yêu,

Hồn linh của con có lần ngụ trú?

Phải chăng xưa kia, ở thời thơ ấu của con,

Hồn con được dưỡng nuôi bên Ngài?

Trong khi tôi ngồi trong buổi lễ Tiệc Thánh lắng nghe bài thơ của mình đang được giáo đoàn hát thì tôi biết rằng tôi đang ở trên con đường đúng. Tôi biết rằng những gì mà những người truyền giáo đang giảng dạy cho tôi là chân chính. Tôi biết rằng Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Giê Su Ky Tô là Giáo Hội chân chính duy nhất của Thượng Đế trên thế gian. Vậy nên, khi tôi quỳ xuống và cầu vấn Thượng Đế xem việc tôi chịu phép báp têm và được làm lễ xác nhận vào Giáo Hội có đúng không đối với Ngài, thì tôi không ngạc nhiên khi câu trả lời là đúng.

Sau ba tuần học với Anh Cả Walker và Anh Cả Whittaker, Anh Cả Walker đã đỡ tôi xuống dưới nước báp têm. Tôi đã được rửa sạch, sạch hơn mà tôi đã từng cảm thấy được và có thể tưởng tượng ra được. Cùng với các anh cả này đứng trong vòng những người nắm giữ chức tư tế tham gia vào việc làm lễ xác nhận tôi là tín hữu, là vị giám trợ đầu tiên của tôi, người đã trả lời điện thoại ngày mà tôi gọi yêu cầu những người truyền giáo đến thăm tôi.

Tôi đã có thể nghe những lời của bài thơ yêu dấu của tôi giống như một điệp khúc tuyệt vời lơ lửng trên không và bện chặt với mỗi người mà tôi gặp và mỗi hành động mà đã mang tôi vào Giáo Hội—những lời nói đã cảm động tấm lòng khát khao để biết một lần nữa về Cha Thiên Thượng Vĩnh Cửu của mình.

Nhờ Linh của Chúa, Đấng ngự trên cao,

Mà con biết kêu danh Ngài Cha.

Dù vậy con chẳng biết lý luận ra sao,

Mà được gọi thế với Chúa Toàn Năng.