2007
Sự Tự Do để Vũ
Tháng Tư năm 2007


Sự Tự Do để Vũ

Người nữ diễn viên vũ ba lê lượn ngang qua sân khấuọuốn éo mình, xoay tròn rồi nhảy lên không trung một cách dễ dàng thể như người ấy không hề bị ảnh hưởng bởi trọng lực. Trong mỗi một động tác người ấy trông hoàn toàn thanh thoát.

Giống như nhiều bé gái, khi Maria Victoria Rojas Rivera ở Chí Lợi—được bạn bè gọi là Mavi—lên bốn tuổi, chị quyết định rằng chị muốn trở thành một nữ diễn viên vũ ba lê. Và giống như tất cả những bé gái khác, chị nhanh chóng nhận ra rằng vẻ uyển chuyển và sự thanh thoát mà chị thấy trên sân khấu đều đạt được với một cái giá khá đắt. Nỗ lực và kỷ luật được đòi hỏi để trở thành một người nữ diễn viên vũ ba lê chuyên nghiệp thì quá sức đối với nhiều người mơ mộng trẻ tuổi.

Cái Giá của Điều Mơ Ước

Mavi nói: “Khi còn nhỏ, ta không hiểu phải có sự hy sinh. Khi tôi bắt đầu học vào lúc 10 tuổi, các giảng viên bảo chúng tôi rằng nửa cuộc sống của chúng tôi sẽ dành cho việc vũ. Chúng tôi cần phải từ bỏ nhiều thứ.”

Những thứ như thời giờ rảnh rỗi và những thức ăn nào đó. Mavi thường phải bỏ ra nhiều thời giờ và nỗ lực để tập luyện. Chị phải cẩn thận với những gì chị ăn. Và sau khi làm bài tập và vũ thì không còn nhiều thời giờ cho bạn bè.

Mavi quyết định rằng điều mơ ước của chị đủ quan trọng để chị cố gắng.

Chị nói: “Những năm niên thiếu có thể là thời gian rất phức tạp. Bạn bè của tôi thường không hiểu tại sao tôi không chịu ăn một số thức ăn hoặc ở chơi khuya với họ.”

Cái Giá của Sự Tự Do

Mavi biết được rất sớm từ lúc đầu rằng điều mà dường như là những sự hạn chế tự do của chị thật ra chính là cách thức duy nhất mà chị có thể tự giải thoát khỏi những điều mà sẽ ngăn giữ chị không đạt được mục tiêu của mình.

Mavi nói: “Tôi chọn không đi chơi khuya và tôi chọn dành thời giờ để tập luyện thay vì đi dạo ở thương xá với bạn bè của mình. Nếu tôi bị mệt vì đi chơi quá khuya hoặc nếu tôi không biết những bước nhảy vì đã không tập luyện, thì tôi không thể vũ được.”

Loại kỷ luật đó thật không dễ dàng nhưng Mavi nói rằng nó rất đáng để bõ công.

Mavi thú nhận: “Mọi người có những giây phút mà mình muốn bỏ cuộc, nhưng mình có quyền để chọn lựa. Kỷ luật dường như có thể là giới hạn, nhưng sự kỷ luật tự giác là một sự chọn lựa. Và tôi chọn chấp nhận lối sống này để được vũ.”

Thêm Một Mục Tiêu Dài Hạn

Vào một thời điểm nào đó trong lúc chị đang cố gắng để trở thành một nữ diễn viên vũ ba lê, thì Mavi nhận thức rằng việc vũ không phải chỉ là một mục tiêu độc nhất mà chị có hoặc một điều quan trọng duy nhất mà chị cần phải hy sinh.

Trong cuộc sống, chị đạt được một ước muốn để noi theo Chúa Giê Su Ky Tô, và chị nhận biết rằng điều mà vũ ba lê đã dạy cho chị biết về kỷ luật thì cũng áp dụng vào vai trò môn đồ của phúc âm. Cũng giống như bạn bè của chị đã thắc mắc tại sao chị thường làm điều mà chị đã làm để vũ, thì họ hỏi tại sao chị sống theo các nguyên tắc phúc âm đầy hạn chế như vậy.

Chị nói: “Tôi đã giải thích rằng chúng ta có được tự do để lựa chọn, và tôi chọn chấp nhận lối sống này để được giải thoát khỏi tội lỗi và có được Đức Thánh Linh ở bên tôi”.

Hoặc giống như Đấng Cứu Rỗi đã phán về điều đó, một môn đồ cần phải “tự vác thập tự giá của mình,” có nghĩa là chối bỏ mọi điều không tin kính và mọi sự ham muốn vật chất để tuân giữ các giáo lệnh của Thượng Đế (xin xem Bản Dịch Joseph Smith, Ma Thi Ơ 16:26). Sự tự kỷ luật như vậy mang chúng ta đến “sự tự do và cuộc sống vĩnh cửu, qua Đấng Trung Gian vĩ đại,” trong khi việc cố gắng sống bên lề các giáo lệnh thì sẽ dẫn đến “cảnh tù đày và sự chết dưới xiềng xích và quyền hành của quỷ dữ” (2 Nê Phi 2:27).

Mavi nói: “Sự vâng lời mang đến sự tự do và bình an nhiều hơn bất cứ điều gì. Các mục tiêu của tôi không giới hạn trong cuộc sống trần thế này mà còn có cả thời vĩnh cửu nữa.”

Đáng Bõ Công để Hy Sinh

Mavi lướt nhanh ngang qua sân khấu giống như một chiếc lá được gió thổi bay, căng người ra và nhịp nhàng từ động tác này đến động tác khác—développé pirouette, glissade grand jeté.

Một nữ diễn viên vũ ba lê có thể làm cho thân thể mình chuyển động trong những cách thức mà sẽ làm cho đa số những người khác bị đau. Sự tự do của động tác là thiết yếu cho sự truyền đạt với khán giả. Nhưng mặc dù một nữ diễn viên vũ ba lê giỏi làm cho mọi động tác trông thật dễ dàng trên sân khấu, nhưng người ấy đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực ở bên ngoài sân khấu.

Sau tám năm hy sinh và nhiều giờ tập luyện hầu như mỗi ngày, chị đang sống theo điều mơ ước của mình trên sân khấu—và trong phúc âm.

Mavi nói: “Người ta nghĩ rằng điều đó rất đẹp và duyên dáng, nhưng các động tác được điều khiển một cách chặt chẽ. Cần phải có nhiều sức mạnh để tự kiềm chế mình được như thế.”

Phúc âm thì cũng rất quan trọng như vậy. Việc noi theo Đấng Ky Tô đòi hỏi sức mạnh. Và phần thưởng thì thật tuyệt diệu.

Mavi nói: “Phần thưởng từ nhiều sự hy sinh là tôi có thể vũ được. Tôi cảm thấy vững mạnh, và tôi cảm nhận được sự hướng dẫn của Đức Thánh Linh trong mỗi bước vũ của mình—trên sân khấu và bên ngoài sân khấu.”

Chưa Xong Với Vũ

Theo Nê Phi thì một khi chúng ta đã cảm nhận được ước muốn để noi theo Đấng Ky Tô và chịu phép báp têm và được làm lễ xác nhận, chúng ta vẫn phải kiên trì đến cùng (xin xem 2 Nê Phi 31:19–20). Đối với Mavi, vũ ba lê cũng đòi hỏi sự tận tâm tương tự.

Sau khi trình diễn vũ ở Paraguay, chị trở lại Viña del Mar, Chí Lợi, để dạy trong vài năm. Giờ đây chị muốn thăng tiến lối vũ của mình theo cấp cao hơn. Chị đã đặt ra các mục tiêu mới mà mang chị đi Argentina (Á Căn Đình), Đức, Ireland (Ái Nhĩ Lan) và Tây Ban Nha để nghiên cứu và vũ thử với nhiều nhóm vũ ba lê khác nhau.

Chị biết rằng chị phải tiếp tục cố gắng—cả trên sân khấu lẫn trong phúc âm. Chị phải tiếp tục với kỷ luật nếu chị muốn có được sự tự do để vũ. Và chị phải tiếp tục trong đức tin nếu chị muốn có được sự tự do có được từ vai trò môn đồ. Chúa đã dạy: “Nếu các ngươi hằng ở trong đạo ta, thì thật là môn đồ ta; các ngươi sẽ biết lẽ thật, và lẽ thật sẽ buông tha các ngươi” (Giăng 8:31–32).

Vũ với sự khôn ngoan

Mavi đã bỏ nhiều nỗ lực ở bên ngoài sân khấu để được khỏe mạnh và tráng kiện. Ngoài việc cẩn thận với thứ mà chị ăn và nghỉ ngơi đầy đủ, Mavi còn tập thể dục rất nhiều, và chị vũ ít nhất năm tiếng đồng hồ hầu như mỗi ngày. Nhưng chị không tự chăm sóc chỉ bởi vì chị là một nữ diễn viên vũ.

“Là tín hữu của Giáo Hội, tôi hiểu rằng thân thể của tôi là đền thờ của linh hồn tôi. Là một nghệ sĩ, tôi cần mọi tứ chi của thân thể mình hữu hiệu nên tôi hết sức bảo vệ nó. Nhưng với tư cách là một tín hữu, tôi cũng biết rằng tôi cần phải làm điều đó.”

Chứng ngôn của chị về tính chất đầy soi dẫn của Lời Thông Sáng đã được củng cố bởi kinh nghiệm của chị với điệu vũ ba lê. Chị nói: “Ta có thể biết được là ta có quý trọng thân thể mình không”.

Ta phải tự chăm sóc để trở thành một người nữ diễn viên vũ ba lê nhưng Ma Vi nói: “Chúng ta đều cần phải chăm sóc cho thân thể mình, ngay cả nếu chúng ta không phải là diễn viên vũ. Chúng ta không được chọn thân thể mình nhưng chúng ta đều phải biết ơn và chăm sóc về những thứ mà chúng ta đã được ban cho. Chúng là ân tứ từ Thượng Đế và mỗi người chúng ta đều được ban cho thể xác vì một mục đích.”