2010
Đền Thờ cho Kona
tháng Tư năm 2010


Đền Thờ cho Kona

Khi Leroy và Rose Alip quyết định hy sinh để tham dự đền thờ hằng tháng thì Chúa đã ban phước cho họ thêm nhiều phương tiện hơn để đi—và dẫn những người khác cùng đi với họ.

Leroy Alip chăm chú lắng nghe khi anh được phong nhiệm để phục vụ trong hội đồng thượng phẩm giáo khu ở Big Island, Hawaii. Trong phước lành này, Anh Alip được cho biết là sẽ sống trên đảo này khi đền thờ được xây cất trên đó và sẽ phục vụ trong đền thờ đó. Đó là vào năm 1984, và ngôi đền thờ duy nhất ở Hawaii là ở trên đảo Oahu, cách đó nhiều dặm bằng tàu hoặc máy bay.

Phước lành chức tư tế đã thêm nghị lực cho Anh Alip. Anh nói: “Tôi tin rằng khi mình được ban cho một phước lành, thì mình có trách nhiệm để làm bất cứ điều gì có thể nhằm mang phước lành đó lại cho mình.” Vậy nên anh và vợ của anh là Rose quyết định tham dự đền thờ ở Oahu mỗi tháng một lần.

Không phải là điều dễ dàng để làm như vậy. Cuộc hành trình đến đó tốn 300 USD, số tiền rất lớn đối với một cặp vợ chồng chỉ vừa đủ sống với số lương của Anh Alip nhận được từ văn phòng chính phủ nơi anh làm việc. Cách duy nhất để họ có thể thực hiện chuyến đi là phải lấy tiền từ số tiền dành dụm của họ. Họ đã vui lòng làm như vậy.

Tuy nhiên, trong vòng một năm, họ hết tiền. Anh Alip nói: “Nhưng tấm lòng của chúng tôi vẫn ở trong đền thờ. Chúng tôi muốn tiếp tục đi đền thờ. Vậy nên chúng tôi đã cầu nguyện để được giúp đỡ.”

Chẳng bao lâu sau đó, Anh Alip bất ngờ nhận được một công việc làm phụ thêm cho thu nhập của anh bằng cách đi giao báo cho một cơ sở kinh doanh địa phương. Với việc làm đi giao báo sáng sớm này, anh được trả gần 700 USD một tháng. Với số tiền nhiều hơn nhu cầu để tiếp tục đi đền thờ, Anh Chị Alip đã được thúc giục để gửi số tiền dư vào quỹ đền thờ đặc biệt của họ.

Đến tháng Sáu năm 1986, lý do của điều thúc giục đó đã trở nên rõ ràng: vì hiện đang sống ở Giáo Khu Kona Hawaii, họ đã có thể dẫn một số phụ nữ trong giáo khu đến đền thờ, đó là những người xứng đáng nhưng đã không thể nhận được lễ thiên ân của họ. Vậy nên mỗi tháng, Anh Chị Alip dẫn một chị phụ nữ đi theo họ đến Oahu. Mỗi lần như vậy, chị phụ nữ đó trở về chia sẻ chứng ngôn về quyền năng thuộc linh và niềm vui mà chị cảm nhận được khi làm công việc đền thờ cho chính mình và cho những người khác. Chẳng mấy chốc, tinh thần của công việc đền thờ lan tràn khắp giáo khu và có thêm nhiều tín hữu bắt đầu tìm cách tham dự đền thờ.

Vì Anh Alip quen biết nhiều người khi làm việc trong ngành du lịch nên anh có thể sắp xếp vé máy bay, phương tiện giao thông và chỗ ở với giá giảm cho những ai trong giáo khu muốn đi. Đến năm 1994, có hơn 100 tín hữu thuộc giáo khu Kona đã thực hiện chuyến đi hằng tháng đến Đền Thờ Laie Hawaii. Anh Alip cười. Anh kể lại: “Vị chủ tịch đền thờ nói đùa rằng Các Thánh Hữu từ Kona đang làm mòn các tấm thảm vì có rất nhiều người trong số họ đã ở trong đền thờ.”

Năm 1997, Chủ Tịch Gordon B. Hinckley (1910–2008) thông báo một đường hướng mới cho việc xây cất đền thờ. Việc xây cất các đền thờ nhỏ hơn sẽ có thể xây cất thêm nhiều đền thờ hơn. Lòng trung tín của Các Thánh Hữu ở Big Island đã được tưởng thưởng sáu tháng sau, sau khi Chủ Tịch Hinckley thông báo sẽ xây cất một đền thờ cho Kona. Sau khi ngôi đền thờ được làm lễ cung hiến vào năm 2000, Anh Alip được kêu gọi với tư cách là đệ nhị cố vấn trong chủ tịch đoàn đền thờ. Ngày nay, vì đã nghỉ hưu hẳn và tham gia trọn vẹn vào công việc của Chúa, anh trông coi các công nhân giữ cho khu sân vườn chung quanh Đền Thờ Kona Hawaii được đẹp đẽ.

Anh Chị Alip rất biết ơn về những cách thức mà Cha Thiên Thượng đã ban phước cho họ để có được những gì mà họ cần nhằm tiếp tục phục vụ những người khác. Khi họ mới đến Kona, Anh Alip nói: “Chúng tôi không có chỗ ở ngoại trừ một túp lều nhỏ trên ngọn đồi được xây lên cho một công nhân đồn điền cà phê.” Họ sống ở đó trong nhiều tháng cho đến khi có thể thuê một căn nhà nhỏ.

Nhiều năm sau, họ đã có đủ tiền dành dụm và thu nhập đủ để nghĩ đến một căn nhà tốt hơn, nhưng không có một căn nào mà họ đến xem thấy là thích hợp với họ. Một ngày nọ, trong khi Anh Alip đang làm việc trong khu sân vườn của đền thờ thì có một chị phụ nữ lớn tuổi đi ngang qua. Bà đang khóc. Anh Alip lắc đầu. “Bà ấy bị đuổi nhà và không có chỗ ở. Không hiểu vì sao, tôi nói với bà ấy cứ đi thăm cháu của bà ấy đi rồi khi nào trở lại bà có thể dọn vào ở với chúng tôi.” Vấn đề là căn nhà của Anh Chị Alip chỉ đủ chỗ cho họ mà thôi. Vậy nên họ bắt đầu cầu nguyện—và khẩn thiết tìm cách nhận được phước lành mà họ đang tìm kiếm.

Chẳng bao lâu, một nhân viên địa ốc mời họ đến xem một căn nhà hai tầng với sáu phòng ngủ. Họ rất thích ngôi nhà đó, nhưng nghĩ rằng giá của ngôi nhà đó nhiều hơn là khả năng của họ. Họ miễn cưỡng từ chối không mua.

Nhưng một con đường đã được mở ra. Trong vòng một vài tuần, giá của căn nhà đó tụt xuống và Anh Chị Alip biết được rằng họ có đủ tín dụng để mua căn nhà đó. Do đó, chị phụ nữ đang gặp hoạn nạn đã có một chỗ ở trong nhà của Anh Chị Alip khi bà trở lại Kona và ba người con của Anh Chị Alip, cũng đang trong cảnh khó khăn, đã tìm ra được chỗ cho gia đình của họ tại ngôi nhà đó.

Anh Alip nói: “Chúa đã trông nom chúng tôi rất tốt. Khi chúng tôi cho thấy rằng chúng tôi sẵn lòng hy sinh thời giờ, tài năng và phương tiện của mình cho Ngài thì Ngài trút xuống dồi dào cho chúng tôi lòng thương xót dịu dàng của Ngài.’

Tranh do Steve Kropp minh họa; hình ảnh do R. Val Johnson thực hiện