2007
Một Lời Cầu Nguyện với Người Thầy Giảng Tại Gia của Tôi
Tháng Mười năm 2007


Một Lời Cầu Nguyện với Người Thầy Giảng Tại Gia của Tôi

Tôi rất ngượng ngùng để thú nhận điều này, nhưng có lúc mà tôi nghĩ rằng các thầy giảng tại gia là một mối phiền hà hơn là một phước lành. Vào những lúc như vậy, tôi thường tìm cách để vắng mặt trong những lần viếng thăm của họ để tôi có thể hoàn tất công việc của mình.

Chính vì thế mà khi Lincoln trở thành người thầy giảng tại gia của chúng tôi, tôi đã rất lấy làm khó chịu. Anh ấy không bao giờ bỏ lở việc đi thăm viếng. Anh ấy luôn luôn có một bài học chuẩn bị sẵn, và anh ấy thi hành các bổn phận giảng dạy của mình một cách trung tín. Tôi biết ơn các nỗ lực của anh ấy nhưng vẫn không đủ để hoàn toàn chú tâm đến lời giảng dạy của anh và của người bạn đồng hành của anh khi họ đến thăm viếng hàng tháng. Lincoln luôn luôn tỏ vẻ thân mật; tôi thì luôn luôn tỏ ra hơi khiếm nhã.

Vào đầu xuân năm nọ, tôi đang làm việc ngoài vườn. Trời quang đãng và ấm áp. Tôi thường thấy rằng việc làm vườn là một sinh hoạt lành mạnh, bổ ích, nhưng vào ngày này tôi rất buồn bã ưu tư. Chồng của tôi mới vừa trải qua một cuộc giải phẫu lưng nên sức khỏe rất yếu, và gia đình chúng tôi đang đối phó với một số quyết định khó khăn.

Vì cần sự đáp ứng nên tôi đã thấy mình quỳ xuống trong vườn. Nước mắt trào ra khi tôi khẩn thiết cầu nguyện để có được sự hướng dẫn từ Chúa. Tôi mong muốn nhận được sự bình an. Tôi mong muốn có được sự bảo đảm rằng tương lai của chúng tôi sẽ không tối tăm như thế vào lúc đó. Tôi thiết tha cầu nguyện, đôi khi thốt ra lớn tiếng, cầu khẩn Chúa ban cho hy vọng nhưng hơn hết là sự bình an.

Khi trở vào nhà sau khi cầu khẩn với Chúa, tôi rất là mệt mỏi. Tôi hài lòng không thấy có ai ở nhà để tôi có thể bình tĩnh lại. Nhưng chẳng bao lâu sau khi tôi cởi giầy làm vườn ra thì chuông cửa reo lên. Lincoln là người mà tôi không hề nghĩ đến nhưng khi tôi mở cửa thì anh ấy đứng đó với vợ anh, mà không có bài học chuẩn bị sẵn.

Lần đầu tiên, tôi thật sự thấy mình vui sướng khi thấy anh ấy. Tôi mời họ vào nhà. Chúng tôi chuyện trò, và Lincoln hỏi về công việc làm của chồng tôi, năm đứa con gái của tôi, và những vấn đề khác trong gia đình. Họ không ở lại lâu nhưng khi họ đứng lên ra về thì Lincoln hỏi có thể để lại một phước lành trong nhà của chúng tôi không. Tôi rất lấy làm biết ơn, tự hỏi anh ấy có biết là một lời cầu nguyện thì sẽ được hoan nghênh biết bao không. Chúng tôi quỳ xuống, và trong khi tôi lắng nghe những lời đầy an ủi của anh ấy thì anh ấy cầu xin đặc biệt một phước lành về sự bình an trong nhà của chúng tôi.

Trong lúc ấy, tôi cảm thấy một đợt an ủi tràn vào tâm hồn tôi. Lúc bấy giờ, tôi biết rằng Chúa đang trông nom tôi và rằng mọi việc sẽ được ổn thỏa.

Những lời cầu nguyện của tôi đã được đáp ứng với sự rõ ràng và bảo đảm qua Lincoln, người thầy giảng tại gia trung tín của chúng tôi. Trong khi làm vinh hiển vai trò quản lý trông nom của mình và tuân theo những thúc giục của Đức Thánh Linh, anh ấy đã để lại cho tôi một chứng ngôn về sự kêu gọi thiêng liêng của anh ấy.