2007
Quá Giang Xe Đi Nhà Thờ
Tháng Mười năm 2007


Quá Giang Xe Đi Nhà Thờ

Khi tôi bảy tuổi, cha mẹ tôi kết bạn với một gia đình kém tích cực trong tiểu giáo khu của chúng tôi mà gồm có một người mẹ độc thân và hai đứa con trai. Anh của tôi, John, và tôi cùng tuổi với hai đứa con trai, Robin và Shannon, nên dường như rất thích hợp cho chúng tôi kết bạn với nhau.

Gia đình đó không có xe nên cha tôi đề nghị đón họ tại nhà họ ở một thành phố gần bên và cho họ quá giang đi nhà thờ và về nhà. Tôi còn nhớ những ngày mà Cha tôi gọi anh tôi và tôi đến để theo ông đi đón họ. Lúc ấy, tôi rất bực bội nhưng mặc cho tôi càu nhàu, Cha tôi vẫn tiếp tục cho họ quá giang cho đến khi họ tích cực tham dự nhà thờ và có xe riêng của họ. Chẳng bao lâu Robin và Shannon chịu phép báp têm và làm lễ xác nhận, và mẹ của họ bắt đầu tham gia vào Hội Phụ Nữ. Vào lúc ấy, tôi đã không biết rằng ảnh hưởng tốt lành sẽ phát sinh từ hành động phục vụ này.

Một vài tháng trước khi tôi bắt đầu vào lớp tám thì cha tôi qua đời. Nỗi sầu khổ của tôi càng gia tăng khi tôi cảm thấy không tự tin nơi diện mạo của mình và không có bạn bè. Tôi bắt đầu chịu thua những cảm nghĩ thất vọng, và tôi dành giờ ăn trưa của mình để đi về nhà và quay trở lại vì tôi không thể chịu đựng được việc ngồi cô đơn một mình.

Cũng vào năm đó, gia đình mà chúng tôi kết bạn dọn vào học khu của chúng tôi, và Shannon bắt đầu đi học trường tôi. Chúng tôi trở thành bạn ngay lập tức. Tôi cảm thấy được chấp nhận, và tôi không còn cảm thấy buồn bã nữa. Việc biết rằng một người nào đó thích làm bạn với tôi đã làm tăng sự tin tưởng và lòng tự trọng của tôi. Tôi không còn phải trải qua giờ ăn trưa một mình nữa.

Tình bạn của chúng tôi thêm thắm thiết trong thời trung học. Khi các anh trai của chúng tôi rời nhà đi học đại học và đi truyền giáo thì Shannon và tôi trở thành anh em đối với nhau. Chúng tôi cùng nhận được Giải Thưởng Hướng Đạo Eagle tại cùng một buỗi lễ trao giải thưởng, đi học cùng một trường đại học, ra đi truyền giáo trong cùng một mùa hè và trở thành bạn cùng chia phòng sau đó. Cả hai chúng tôi đều kết hôn trong Đền Thờ Salt Lake với hai phụ nữ tuyệt vời và hai đứa con đầu lòng của chúng tôi ra đời cách nhau trong vòng ba tháng.

Một buổi tối nọ ngay trước khi hôn lễ của Shannon, chúng tôi bắt đầu nói chuyện về thời thơ ấu của mình. Tôi nói cho anh ấy biết rằng anh ấy đã giúp tôi biết bao trong việc khắc phục những nỗi lo âu khắc khoải của tôi và đương đầu với cái chết của cha tôi. Tôi nói thêm rằng chính là tình bạn của anh đã giúp tôi thực hiện những thay đổi tốt đẹp trong cuộc sống của tôi. Rồi Shannon nói cho tôi biết rằng nếu cha tôi đã không cho gia đình anh quá giang đi nhà thờ thì anh đã không đi tham dự nhà thờ, phục vụ truyền giáo và được làm lễ gắn bó trong đền thờ.

Thánh Linh cảm động lòng tôi một cách mãnh liệt trong cuộc chuyện trò đó khi tôi nhận thấy rằng các phước lành mà một việc cho quá giang giản dị như thế đã mang đến cho cuộc sống của chúng tôi. Khi nghĩ về tình bạn của Shannon thì tôi nhận thấy rằng cha tôi không những giúp cứu vớt gia đình của Shannon mà ông còn chuẩn bị một người bạn mà sẽ giúp cứu vớt đứa con trai của ông nữa.