2007
Ai Đã Xoay Đầu Tôi Lại?
Tháng Mười năm 2007


Ai Đã Xoay Đầu Tôi Lại?

Trong một buỗi lễ Tiệc Thánh ở Piura, Peru, vào năm 1972, một người nói chuyện mà đang thảo luận về tầm quan trọng của công việc làm lịch sử gia đình lại cứ nhìn tôi hoài. Vào cuối bài nói chuyện của mình, người ấy làm cho tôi ngạc nhiên khi người ấy loan báo: “Tôi biết rằng Anh Rosillo sẽ làm công việc này.”

Tôi là tín hữu của Giáo Hội chưa đến một năm, nhưng tôi đã đề ra mục tiêu là khởi đầu làm việc về lịch sử gia đình của tôi—không phải vì điều mà người ấy nói mà vì tôi cảm thấy có ước muốn để làm. Tôi kiếm được biểu đồ gia phả bốn đời và bắt đầu hỏi cha mẹ và bà con thân thuộc để tìm ra điều họ biết. Mỗi lần làm việc về lịch sử gia đình của mình, tôi đều cầu nguyện và cầu xin Chúa giúp đỡ.

Để tìm ra ngày chết của ông bà cố ngoại của mình, tôi đã đi đến thị trấn Zorritos, ở phía bắc Peru, nơi mà họ được chôn cất. Khu nghĩa địa tọa lạc ở vùng ngoại ô của thị trấn, và đa số những người chết đã được an nghỉ dưới mộ rồi.

Tôi bước vào khu nghĩa địa và bắt đầu tìm kiếm, nhưng tôi không tìm thấy gì hết. Rồi tôi quyết định đi đến thị trấn để hỏi một người chị bà con xem có biết chắc là ông bà cố của tôi đã được chôn cất ở đó không. Khi chị này nói là đúng như thế thì tôi nói với chị: “Vậy thì tôi sẽ không đi về cho đến khi nào tôi có được những ngày tháng đó.”

Tôi trở lại khu nghĩa địa và bắt đầu một cuộc tìm kiếm có phương pháp, đi ở giữa mỗi lối đi của ngôi mộ và đọc mỗi câu ghi trên mộ bia. Tôi vẫn không thể tìm ra ngôi mộ của họ, nên tôi quỳ xuống và cầu xin Chúa giúp đỡ tôi. Rồi tôi tìm kiếm lần nữa—nhưng lần này cũng vẫn có kết quả giống như trước. Tôi rất mệt mỏi, và cũng đã muộn rồi, tôi cần phải ra về để tôi có thể thực hiện công cuộc tìm kiếm khác mà tôi đã dự định.

Tôi tự nghĩ: “Vâng, tôi đã làm phần vụ của mình.” Tôi phải ra về mà không hoàn thành được mục tiêu của mình.

Sẵn sàng ra về, tôi xoay người về hướng cổng trước. Nhưng ngay khi mới bước được bước đầu tiên thì tôi cảm thấy có hai bàn tay đang ôm lấy đầu tôi từ phía sau và xoay đầu tôi lại hướng vào một vị trí nào đó. Mắt tôi ngừng lại trên một tấm mộ bia nhỏ, dơ bẩn nằm sát mặt đất. Tôi nhìn lại phía sau để xem ai đã ôm lấy đầu tôi nhưng không có một ai ở đó cả.

Tôi đi đến tấm mộ bia đó, cúi rạp người xuống đất và chùi sạch dòng chữ ghi trên mộ bia. Với lòng biết ơn, tôi đọc chi tiết mà tôi đang tìm kiếm: Isidro Garcia Rosillo, mất ngày 1 tháng Tám năm 1934. Francisca Espinoza Berrú, mất ngày 31 tháng Giêng năm 1954.

Sự chờ đợi lâu dài của tổ tiên tôi để nhận được các giáo lễ cứu rỗi đã chấm dứt vào năm 1980. Đó là lúc mà vợ tôi và tôi đi đến Đền Thờ São Paulo Brazil (Ba Tây) để nhận lễ thiên ân của chúng tôi. Tại đền thờ tôi đã được làm lễ gắn bó với vợ tôi và chịu phép báp têm thay cho những người thân đã qua đời của tôi.

Khi bước vào hồ báp têm, tôi đã nhớ lại tấm mộ bia nhỏ tại khu nghĩa địa. Tôi bước xuống mặt nước êm ả và biết rằng Chúa đã hướng dẫn bước chân tôi khi tôi đi tìm kiếm các tổ tiên của tôi.