2007
Vắng Mặt Michael
Tháng Mười năm 2007


Vắng Mặt Michael

“Ai yêu Đức Chúa Trời, thì cũng phải yêu anh em mình” (1 Giăng 4:21).

Dựa vào một câu chuyện có thật

Natalie la lên: “Cái tháp chuông đó kìa!” Em rất thích đi nhà thờ. Ngày Chúa Nhật là ngày ưa thích của em trong tuần, chỉ trừ một điềuọem buồn vì người anh trai của em, Michael, đã chọn không đi nhà thờ với những người trong gia đình.

Trong khi Natalie ngồi yên lặng trong lễ Tiệc Thánh, em đã nghĩ về Michael. Trước kia khi anh ấy vẫn thường đến nhà thờ, Natalie thích ngồi cạnh anh ấy trong khi em xem quyển sách hình của em về Chúa Giê Su. Sau lễ Tiệc Thánh, Michael thường nắm lấy tay em và dẫn em đến lớp Hội Thiếu Nhi. Anh ấy thường nói: “Gặp lại sau nhé, em gái”. Nhưng đã lâu lắm rồi, Michael không còn đi nhà thờ nữa.

Natalie ước muốn có thể cột anh ấy với sợi dây nhảy chơi của mình và kéo anh ấy đến nhà thờ trong chiếc xe kéo nhỏ màu đỏ của mình, nhưng em biết rằng anh ấy sẽ không thích điều đó. Vậy em có thể làm gì khác?

Trong lớp Hội Thiếu Nhi, Chị Chang vui vẻ chào hỏi em. Chị ấy nói: “Tôi rất vui mừng khi có tất cả các em có mặt ở đây hôm nay. Tôi rất vui được thấy gương mặt tươi cười của các em. Nhưng có ai vắng mặt không?”

Natalie nhìn quanh phòng. Em giơ tay lên: “Jed,” em kêu lên: “Jed không có mặt ở đây hôm nay.”

Chị Chang nói: “Em nói đúng. Jed cũng không có mặt ở đây tuần rồi.”

Lisa góp ý : “Có lẽ bạn ấy bệnh.”

Boyd nói: “Có lẽ bạn ấy đang đi chơi xa.”

Natalie ôn tồn nói: “Có lẽ bạn ấy chỉ không muốn đến.”

Chị Chang nói: “Chúng ta cần cho em ấy biết là chúng ta yêu thương em ấy và nhớ em ấy khi em ấy không có mặt ở đây.”

Natalie hỏi: “Làm thế nào chúng ta có thể làm điều đó được?”

Chị Chang nói: “Chúng ta sẽ nói cho em ấy biết. Những điều nhỏ nhặt thường có thể tạo ra một sự khác biệt lớn lao. Tôi sẽ làm một tấm thiệp cho các em ký tên vào và mỗi em có thể vẽ một tấm hình đặc biệt cho Jed.”

Natalie quyết định vẽ một tấm hình núi non và cây cối vì em biết rằng Jed rất thích sinh hoạt ngoài trời. Và rồi Natalie xin người giảng viên của mình có thể vẽ một tấm hình khác để mang về nhà.

Khi Natalie đi nhà thờ về, em thấy Michael đang ở trong phòng nghe nhạc. Anh ấy chào hỏi em: “Chào em gái. Có gì không em?”

Natalie đưa cho anh một tờ giấy gấp đôi: “Em làm cho anh tấm thiệp này.”

Michael mỉm cười: “Cho anh à? Tại sao vậy? Đâu có phải sinh nhật hay là lễ lạc gì.”

“Chị Chang đã giúp em viết bên trong tấm thiệp. Nó nói rằng: ‘Em nhớ anh khi anh không đến nhà thờ với gia đình mình. Em thương anh.’ Và em ký tên em vào.”

Michael nhỏ nhẹ nói: “Cám ơn em. Thật là một tấm thiệp rất đẹp. Em giỏi lắm.”

“Có gì đâu anh.” Natalie ôm hôn anh mình và vội vã chạy đi giúp Mẹ nấu ăn. Em cảm thấy vui trong lòng. Em thương anh của mình rất nhiều và giờ đây anh ấy đã biết được điều đó.

Ngày Chúa Nhật kế tiếp, Natalie rất phấn khởi khi Michael quyết định đi nhà thờ. Em nắm tay của anh mình khi họ bước vào giáo đường. Em yên lặng ngồi kế bên anh mình trong buổi lễ. Natalie thấy Jed ngồi ở trên cách hai dãy ghế và em vẫy tay chào nó.

Natalie rất thích đi nhà thờ, nhất là khi tất cả bạn bè và gia đình của em có mặt ở đó. Em quyết định rằng từ bây giờ trở đi, nếu em thấy vắng mặt của một người nào đó thì em sẽ nói là em nhớ người ấy, bởi vì đôi khi những điều nhỏ nhặt có thể tạo ra một sự khác biệt lớn lao.

Hình Ảnh

“Trách nhiệm của chúng ta là chắc chắn rằng mỗi người mà đã chịu phép báp têm phải được khuyến khích và cảm thấy sự nồng nhiệt tuyệt vời của phúc âm này của Chúa chúng ta.”

Chủ Tịch Gordon B. Hinckley, “Find the Lambs, Feed the Sheep,” Liahona, tháng Bảy năm 1999, 124.