2007
Trí Nhớ của Bác Gilberto
Tháng Mười năm 2007


Trí Nhớ của Bác Gilberto

Khi bắt đầu học biết về giáo lễ làm thay cho người chết, tôi đã được soi dẫn bởi tình yêu thương sâu đậm mà chồng tôi đã cho thấy đối với bà nội của anh trong việc chắc chắn rằng các giáo lễ đền thờ của bà phải được thực hiện. Điều này đã làm động cơ thúc đẩy tôi để học biết thêm về tổ tiên của mình. Trong những năm tháng kể từ đó, nhiều anh chị em tín hữu, kể cả những người tại trung tâm lịch sử gia đình ở Guadalajara, Mexico, đã giúp tôi học cách làm công việc thay cho tổ tiên của tôi.

Vào năm 1991 tôi nhận được phước lành tộc trưởng và được chỉ dẫn rằng tôi cần phải quan tâm đến thân bằng quyến thuộc của tôi mà đã qua đời và tự dâng hiến đời mình cho họ. Tôi đặt ra một mục tiêu để làm điều này là điều đã dẫn đến những cuộc thảo luận hằng ngày với cha mẹ tôi mà không phải là tín hữu của Giáo Hội. Tôi thường đặt những câu hỏi về gia đình tôi, nhưng mẹ tôi chỉ có thể nói cho tôi biết về ông bà ngoại của tôi.

Một ngày nọ mẹ tôi nói cho tôi biết rằng Bác Gilberto, anh trai của cha tôi, bị cơn đau tim. Mẹ tôi nói: “Mẹ biết là bác ấy sẽ thích nói chuyện với con. Bác ấy có một trí nhớ rất tốt, và bác ấy có thể cho con nhiều thông tin về dòng họ mình.”

Khi tôi gọi điện thoại cho bác ấy tại bệnh xá nơi mà bác đang nằm thì vợ của bác trả lời và nói cho tôi biết rằng bác tôi bệnh khá nặng và không thể nói chuyện được. Tôi nói với bác gái là chúc cho bác trai lành bệnh và tôi sẽ cầu nguyện cho hai bác và gia đình của họ.

Ngày hôm sau, tôi gọi điện thoại lại bệnh xá. Tôi ngạc nhiên vô cùng khi bác tôi trả lời điện thoại.

Tôi nói: “Thưa Bác Gilberto! Con gọi điện thoại cho bác để nói cho bác biết rằng con đã cầu nguyện khẩn thiết để bác được bình phục và rằng con yêu thương bác.”

Bác tôi đáp: “Cám ơn Bibi rất nhiều nhé. Bác thức dậy buổi sáng hôm nay và cảm thấy đỡ hơn nhiều. Con hãy nói cho bác biết có việc gì thế.”

Tôi nói cho bác tôi biết về sự thiết tha của tôi để biết được tên của những người trong dòng họ từ Á Rập và Lebanon. Mẹ tôi đã nói đúng về trí nhớ của bác tôi. Bác tôi biết tên, ngày tháng và địa điểm của bốn thế hệ của gia đình bên nội của tôi.

Khi đặt điện thoại xuống, tôi cảm thấy rằng lần chuyện trò này của chúng tôi sẽ là lần cuối cùng mà chúng tôi chia sẻ trong cuộc sống này. Tôi đã đoán đúng. Nhưng Chúa đã ban phước cho cả hai bác cháu tôi để tôi có thể có được thông tin mà tôi cần để kết hợp gia đình của chúng tôi—cả hiện nay lẫn thời vĩnh cửu.