2007
THẤY ĐƯỢC MỘT MỐI QUAN HỆ
Tháng Mười năm 2007


THẤY ĐƯỢC MỘT MỐI QUAN HỆ

Chen, Yang Su-yuan đã bị mù từ năm 1981, khi chị bị biến chứng sau cuộc giải phẫu bệnh đục nhân mắt. Nhưng việc mất đi thị giác đã giúp chị tìm ra được phúc âm và cuối cùng giúp chị thấy được tầm quan trọng của công việc đền thờ và lịch sử gia đình.

Khi mới bị mù, Chị Chen đã không biết rằng hai thiếu nữ đứng trước cửa chị hỏi xin một ly nước là hai người truyền giáo. Việc mời họ vào nhà đã làm cuộc sống của chị khắc hẳn.

Chị Chen nói: “Đa số người ta cho là tôi vô dụng bởi vì tôi bị mù. Nhưng đó không phải là điều mà Thượng Đế muốn nói cho tôi biết. Ngài gửi những người truyền giáo đến với tôi sau khi tôi đã mất thị giác để giảng dạy cho tôi biết rằng chúng ta đều là con cái của Thượng Đế và rằng Ngài đã cứu chuộc chúng ta bằng một giá rất cao. Tôi biết được giá trị của mình nhờ vào giá cứu chuộc mà Chúa Giê Su đã trả. Con người của tôi thì vô giá.”

Kể từ lúc ấy, Chị Chen đã phục vụ trong nhiều sự kêu gọi trong Tiểu Giáo Khu Chung Li First, Giáo Khu Tao Yuan Taiwan, cũng như đang phục vụ trong đền thờ từ năm 1992.

Nhưng việc mất thị giác của mình không phải là thử thách độc nhất mà Chị Chen phải đối phó. Vào năm 1987 chị đã gần chết sau khi bị một cái u lớn mà đòi hỏi phải lấy đi một cái xương sườn. Chị qua khỏi được, nhưng hóa đơn về dịch vụ y tế làm cạn hết số tiền dành dụm suốt đời chị. Chị tự hỏi tại sao Thượng Đế không mang chị ra khỏi thế gian này.

Chị nói rằng câu trả lời của Ngài là: “Ngươi còn nhiều điều nữa để làm.”

Chẳng bao lâu sau đó, chị đã cảm thấy sự kêu gọi để làm công việc về lịch sử gia đình.

Chị nói: “Tôi đã tự hỏi: làm thế nào tôi làm gia phả mà tôi không thể nhìn thấy được? Nhưng cảm giác đó không rời chị.”

Với sự giúp đỡ của một người bạn thân, chị đã sưu tầm được 22 thế hệ của dòng dõi gia đình chính của chị và tự mình thực hiện tất cả các giáo lễ cho các phụ nữ. Chị hiện làm việc về các chi tộc của dòng dõi tổ tiên của gia đình chị. Đồng thời, chị đã tiến đến việc biết ơn cho mối quan hệ chặt chẽ giữa công việc đền thờ với lịch sử gia đình.

Chị Chen nói: “Có nhiều giáo lễ mà chúng ta nhận được trong đền thờ và các giáo lễ này đều rất quan trọng. Nhưng chúng ta phải làm công việc về lịch sử gia đình của mình. Chúng ta không thể đưa các giáo lễ này cho tổ tiên của mình mà lại không làm gia phả của mình.”

Anh Cả Dennis B. Neuenschwander thuộc Nhóm Túc Số Thầy Bảy Mươi đã nói: “Lịch sử gia đình và công việc đền thờ chỉ là một công việc. Việc sưu tầm lịch sử gia đình cần phải là nguồn chính yếu cung cấp các tên cho các giáo lễ đền thờ, và các giáo lễ đền thờ là lý do chính yếu cho việc sưu tầm lịch sử gia đình.”1

Chị Chen hiện đang chiến đấu với một căn bệnh mới và hậu quả của một cơn đau tim nhẹ. Hai mươi năm sau khi đặt ra câu hỏi đầu tiên cho Thượng Đế tại sao Ngài giữ gìn mạng sống của chị thì chị thấy mình lại đặt câu hỏi đó nữa—và nhận được cũng một câu trả lời đó. Chị cảm thấy Ngài phán: “Ta đã chẳng nói cho người biết sao? Ngươi vẫn còn công việc đền thờ để làm.”

Vậy nên Chị Chen tiếp tục dành ra một tuần một tháng tại đền thờ.

Chị nói: “Đây là những điều mà chúng ta phải làm cho tổ tiên của mình và họ đã không thể tự làm được. Với tình trạng của tôi, tôi không bị bận rộn như những người khác đã phải bận rộn với công việc làm và những việc như vậy. Tôi cần làm việc bây giờ trong khi tôi còn có thể làm việc được.”

Ghi chú

  1. “Bridges and Eternal Keepsakes,” Liahona, tháng Bảy năm 1999, 100.