2008
Giúp Đỡ và Được Vui Sướng
Tháng Mười năm 2008


Giúp Đỡ và Được Vui Sướng

“Ngươi phải dành hết tất cả sự phục vụ của mình cho Si Ôn” (GLGƯ 24:7).

Jonathon càu nhàu trong khi leo vào xe cạnh bên anh của nó là Mike. Nó muốn ở nhà và chơi trò chơi mới mà nó nhận được vào sinh nhật của nó tuần rồi. Nhưng mẹ của nó đã khăng khăng đòi mọi người phải đi đến nhà hội vì là ngày giúp dọn dẹp tiểu giáo khu.

Jonathon hỏi mẹ nó khi nó giúp bà mang cái máy hút bụi vào xe: “Tại sao chúng ta phải đi?”

Bà mỉm cười nói: “Sẽ vui lắm. Ngoài ra, tất cả chúng ta đều sử dụng nhà hội. Việc chúng ta thỉnh thoảng giúp dọn dẹp nó cũng đúng thôi.”

Jonathon nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ và nhìn vào các ngôi nhà và các cái cây lướt qua trong khi họ lái xe đến nhà thờ. Trong khi mẹ của nó lái xe vào sân đậu xe của nhà thờ, Jonathon rất ngạc nhiên thấy Anh Lawson đậu xe của mình cạnh xe của gia đình nó.

Jonathon tự nghĩ: “Anh Lawson làm cái gì ở đây vậy?”

Mới vừa đây Anh Lawson bị bệnh ung thư nặng gọi là ung thư bạch cầu. Ông đã nằm bệnh viện trong thời gian dài. Jonathon nhớ cha mẹ nó đã khuyến khích Mike và nó cầu nguyện cho Anh Lawson trong những lần cầu nguyện riêng cá nhân và chung gia đình. Anh Lawson về nhà từ bệnh viện không lâu lắm.

Jonathon luôn luôn thích Anh Lawson. Ông ấy lớn tuổi hơn ông nội của Jonathon, nhưng ông ấy nỗ lực để nói chuyện với Jonathon và hỏi nó về chuyện học hành và đội thể thao của nó. Có một lần, ông ấy còn đến dự một trận đấu thể thao của Jonathon.

Trong khi Jonathon leo ra khỏi xe, Anh Lawson vẫy tay với nó và nói: “Chào cháu Jonathon.” Anh Lawson đi quành ra sau xe của mình và lấy cái máy hút bụi từ thùng xe. Ông vừa đi chậm vừa đẩy cái máy hút bụi vào nhà thờ.

Mẹ của nó gọi: “Jonathon, con giúp mẹ cái này được không?” Bà đang vất vả kéo cái máy hút bụi từ đằng sau xe.

Jonathon nói: “Dạ được thưa Mẹ.” Nó giúp bà kéo cái máy hút bụi ra và nhanh chóng đẩy cái máy ngang qua sân đậu xe.

Cả buổi chiều đó, Jonathon và Mike làm việc bên cạnh Anh Lawson. Một vài lần Jonathon trở nên mệt mỏi và ngừng tay để nghỉ, nhưng nó thấy Anh Lawson tiếp tục làm việc. Và ông còn mỉm cười nữa! Anh Lawson nói: “Thật là thú vị để có thể giúp đỡ, phải không?”

Jonathon cảm thấy một điều gì đó thay đổi bên trong tâm hồn mình. Nó nghĩ: “Nếu Anh Lawson có thể vui sướng trong khi giúp đỡ thì mình cũng có thể được như vậy chứ.” Nó bắt đầu làm việc siêng năng hơn.

Về sau, mẹ nó nói trong khi gia đình nó trở về nhà: “Cám ơn con đã đến với mẹ.”

Jonathon nói: “Không có chi mẹ à. Con xin lỗi đã phàn nàn về việc đến đây. Con không biết rằng mình có thể học được rất nhiều như vậy từ công việc hút bụi.”