2008
Mọi Việc Rồi Sẽ Được Ổn Thỏa
Tháng Mười năm 2008


Mọi Việc Rồi Sẽ Được Ổn Thỏa

Tin mới nhất: Lần khám sức khỏe gần đây nhất của Chị Coston, tám năm kể từ lúc được chẩn đoán, đã cho thấy là không có dấu hiệu ung thư.

Đôi mắt tôi đẫm lệ khi tôi lái xe đến bệnh viện để làm thêm thử nghiệm. Tôi đã được chẩn đoán là mắc bệnh ung thư sau khi sinh đứa con gái của tôi hai năm trước đó. Tôi đã trải qua cuộc giải phẫu và được điều trị, và tôi sắp được biết là việc điều trị có hiệu quả không. “Thưa Cha Thiên Thượng, con đã học biết được rất nhiều điều từ kinh nghiệm này. Xin Cha cất đi thử thách này khỏi con. Con muốn nuôi dạy đứa con gái của con và một ngày nào đó sẽ phục vụ truyền giáo với chồng của con. Xin Cha chữa lành cho con.”

Những giọt lệ lăn dài trên mặt tôi. Đột nhiên lời cầu nguyện của tôi đổi thành lời của bài ca “A Child’s Prayer”1 (Lời Cầu Nguyện của Một Đứa Trẻ). Một điều gì đó thúc giục tôi nói lớn.

Hãy cầu nguyện, Ngài đang hiện diện ở đó;

Hãy nói, Ngài đang lắng nghe.

Ta là con của Ngài;

Tình yêu thương của Ngài giờ đây vây quanh ta.

Ngài nghe lời cầu nguyện của ta đó.

Một cảm giác yêu thương tràn ngập lòng tôi. Tôi cảm thấy rằng Cha Thiên Thượng biết tôi và quan tâm đến tôi cùng đang lắng nghe tôi. Tôi cảm thấy rằng mọi việc rồi sẽ ổn thỏa.

Ngày hôm sau, tôi nhận được kết quả thử nghiệm. Các cuộc thử nghiệm cho thấy không có dấu hiệu gì về bệnh ung thư. Tôi cảm thấy một gánh nặng rất to lớn được cất khỏi tôi. Tuy nhiên, ngày hôm sau, bác sĩ của tôi gọi điện thoại và giải thích rằng mặc dù các kết quả trước đó đều không có dấu hiệu về bệnh ung thư, nhưng phần thử nghiệm máu cho thấy rằng tôi vẫn còn có thể có dấu hiệu ung thư đáng kể. Tôi thắc mắc: “Làm thế nào lại như vậy được?” Nếu thật sự là như vậy thì tại sao tôi lại cảm thấy rằng Cha Thiên Thượng đã đáp ứng lời cầu nguyện của tôi?

Tôi cố gắng bỏ qua một bên những nỗi ngờ vực của mình khi tôi quay trở lại để làm thêm thử nghiệm. Các kết quả này không những cho thấy rằng tôi vẫn còn bệnh ung thư mà căn bệnh ung thư này còn lan ra nữa. Tôi thắc mắc về kinh nghiệm của mình lúc ở trong xe. Tôi không thể phủ nhận cảm nghĩ mà tôi đã có, tuy nhiên tôi bắt đầu nghi ngờ cảm nghĩ của mình.

Chi tiết mới thì làm tôi lo lắng vô cùng và khiến tôi phải suy xét cặn kẽ. Tôi cảm thấy rằng tôi vẫn cần học hỏi một điều gì đó về thử thách này. Khi suy ngẫm, tôi nhận thấy rằng tôi đã làm tất cả những gì mà một người Thánh Hữu Ngày Sau tích cực phải làm, tuy nhiên tôi thường làm những việc đó vì thói quen hơn là vì lòng thành. Tôi không đạt được mức độ thuộc linh mà tôi muốn đạt được. Tôi cần phải quay trở lại với các nguyên tắc cơ bản, nên tôi bắt đầu tập trung vào những phạm vi mà sẽ mang tôi đến gần Chúa Giê Su Ky Tô hơn. Tôi cần sức mạnh của Ngài để chịu đựng những thử thách của mình.

Khi tôi đặt thêm nỗ lực vào những vấn đề thuộc linh, thì đức tin của tôi nơi Chúa Giê Su Ky Tô và kế hoạch của Ngài dành cho tôi gia tăng. Tôi nhận biết rằng kinh nghiệm của tôi trong khi lái xe đến bệnh viện thật sự là câu trả lời cho lời cầu nguyện. Khi thừa nhận và chấp nhận câu trả lời đó (rằng mọi việc rồi sẽ ổn thỏa), tôi nhận biết rằng Cha Thiên Thượng không luôn luôn định rõ khi nào thì mọi việc sẽ được giải quyết. Có lẽ tôi không bao giờ hoàn toàn được chữa lành về phần thể chất, nhưng tôi học biết cách chấp nhận ý muốn của Ngài. Mạng sống của tôi thật sự ở trong tay Ngài.

Bảy năm đã trôi qua kể từ khi tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư. Tôi đã có nhiều cuộc giải phẫu và điều trị, nhưng tôi vẫn còn bệnh ung thư. Tuy nhiên, cuộc sống vẫn tiếp tục và tôi biết ơn về điều đó. Kèm theo những thử thách của tôi là các phước lành, kể cả một đứa con gái thứ nhì. Quan trọng hơn hết, câu trả lời của Chúa rằng “mọi viêc rồi sẽ ổn thỏa” vẫn còn an ủi tôi.

GHI CHÚ

  1. Children’s Songbook, 12–13.