2008
Đức Tin để Chặn Cơn Lũ
Tháng Mười năm 2008


Đức Tin để Chặn Cơn Lũ

Đó là một ngày mùa xuân ở Helsinki, Phần Lan. Mặt trời đang chiếu rực rỡ, và tuyết đang tan nhanh. Trong nhiều giờ, tôi đã làm việc với hai đứa con trai của tôi, Juha, tám tuổi, và Hannu, sáu tuổi, để giữ cho tuyết đang tan không làm ngập tầng hầm của chúng tôi. Cái rãnh gần bên mà cần phải giải quyết số nước đang đọng lại thành vũng thì vẫn còn đóng băng cứng.

Khi rời nhà đi làm việc vào buổi sáng đó, thì chồng tôi đã bảo chúng tôi hãy chắc chắn giữ nước khỏi ngập tầng hầm nhà. Chúng tôi làm việc lao nhọc cho đến trưa, thì đến lúc phải đi họp Hội Thiếu Nhi. (Vào lúc ấy, Hội Thiếu Nhi được tổ chức vào ngày thường trong tuần.) Tuy nhiên, tôi nói với hai đứa con trai của mình rằng có lẽ chúng sẽ không đi họp Hội Thiếu Nhi để giúp ngăn nước không tràn vào tầng hầm nhà. Hơn nữa, chồng tôi không phải là tín hữu của Giáo Hội, và anh sẽ không hiểu là Hội Thiếu Nhi thì quan trọng như thế nào đối với hai con trai của chúng tôi.

Juha và Hannu cùng nhất trí trấn an tôi rằng nếu chúng tôi đi dự Hội Thiếu Nhi thì Cha Thiên Thượng bảo đảm rằng nước sẽ không ngập tầng hầm nhà. Tôi nhìn qua nhìn lại chỗ nước đang đọng lại thành vũng với gương mặt tràn đầy đức tin của hai đứa con trai mình. Một phần của tôi nói: “Mình không thể đi được vì không có quyền năng nào có thể ngăn nước không cho ngập tầng hầm nhà.” Tôi khẩn nài lên Cha Thiên Thượng với một lời cầu nguyện trong lòng mình. Rồi tôi chọn một quyết định khó khăn.

Tôi nói: “Chúng ta sẽ đi dự Hội Thiếu Nhi bây giờ!” trong khi tôi ném xuống mấy cái thùng xô. Bất luận điều gì xảy ra, tôi không muốn gây tổn hại cho đức tin của con cái mình.

Hai đứa bé có thời gian vui vẻ tại Hội Thiếu Nhi. Nhưng khi chúng tôi lái xe về nhà sau đó, càng về đến gần nhà của chúng tôi, thì nỗi sợ hãi của tôi càng lớn. Khi đến sân nhà, hai đứa bé chạy nhanh đến cửa tầng hầm. Chúng nhìn xuống và reo lên: “Mẹ ơi, chúng con nói đúng rồi” Tôi vội chạy lại. Tôi sẽ không bao giờ quên đi cảnh tượng tuyệt vời trải ra trước mắt mình. Chỗ ấy hoàn toàn khô ráo thể như nó được lau dọn. Không có dấu hiệu nước ở nơi nào cả. Ngay cả bây giờ, 49 năm sau, cũng rất khó cho tôi để tin vào điều mà tôi đã nhìn thấy.

Ánh mắt của hai đứa con trai tôi lóe lên niềm vui và sự tin cậy nơi Cha Thiên Thượng. Niềm vui—và lòng biết ơn—cũng tràn ngập hồn tôi!

Không có quyền năng nào trên thế gian có thể đánh bại đức tin giống như của trẻ con. Thánh thư nói rằng nếu chúng ta tin và không nghi ngờ, thì chúng ta có thể dời được núi (xin xem Ma Thi Ơ 17:20). Ngày đó quyền năng của đức tin của các con tôi đã chặn được cơn lũ.