2008
Cách Cho Như Thế Nào
Tháng Mười năm 2008


Hãy Đến Lắng Nghe Lời Nói của Vị Tiên Tr

Cách Cho Như Thế Nào

Từ “Giving with Joy,” Liahona, tháng Mười Hai năm. 1996, 11–14.

Hình Ảnh
President Henry B. Eyring

Đó là một ngày mùa hè. Mẹ tôi qua đời trong một buổi trưa sớm. Cha tôi, anh tôi và tôi đi từ bệnh viện về nhà của mình, chỉ có ba người chúng tôi. Chúng tôi tự làm bữa ăn qua loa cho mình; rồi chúng tôi nói chuyện với những người khách đến thăm. Ngày đã tàn, trời đã tối, và tôi nhớ rằng chúng tôi vẫn chưa vặn đèn lên.

Cha ra mở cửa vì có tiếng chuông reo. Đó là Thím Catherine và Chú Bill. Tôi có thể thấy Chú Bill đang cầm một cái chai chứa quả anh đào. Tôi vẫn còn có thể thấy được màu đỏ thẫm, gần như tím, của các quả anh đào và cái nắp màu vàng chói của cái bình. Chú ấy nói: “Anh và các cháu có lẽ thích ăn những thứ này. Có lẽ anh và các cháu chưa dùng tráng miệng.”

Chúng tôi chưa ăn tráng miệng. Cả ba chúng tôi ngồi quanh cái bàn ăn ở nhà bếp, bỏ vào tô một vài quả anh đào, và ăn trong khi Chú Bill và Thím Catherine rửa mấy cái dĩa.

Tôi hầu như có thể biết được rằng việc cho và việc nhận một món quà quý báu thì có ba phần. Sau đây là các ví dụ minh họa bởi việc cho các quả anh đào.

Trước hết, tôi biết rằng Chú Bill và Thím Catherine đã cảm thấy được điều tôi đang cảm thấy. Có lẽ họ đã cảm thấy rằng chúng tôi đã quá mệt mỏi để làm thức ăn. Có lẽ họ đã cảm thấy rằng một tô anh đào đóng hộp tại nhà sẽ làm cho chúng tôi cảm thấy, trong một giây lát, có được tình gia đình lần nữa. Tôi không thể nhớ vị của các quả ăn đào ra sao nữa, nhưng tôi nhớ rằng một người nào đó đã thấu hiểu và thông cảm cùng quan tâm đến nỗi đau khổ của tôi.

Thứ nhì, tôi đã cảm thấy rằng món quà này được tặng biếu không. Tôi biết rằng Chú Bill và Thím Catherine đã tự nguyện chọn việc mang đến món quà đó. Món quà dường như mang đến cho họ niềm vui trong việc biếu tặng.

Và thứ ba, có một sự hy sinh ở đó. Tôi biết rằng Thím Catherine đã đóng hộp các quả anh đào đó cho gia đình của Thím. Họ chắc hẳn là thích ăn các quả anh đào lắm. Nhưng Thím đã lấy đi niềm thú vị mà có thể đó nơi họ và mang cho tôi. Đó là sự hy sinh. Nhưng tôi đã nhận biết kể từ lúc ấy sự kiện kỳ diệu này: dường như Chú Bill và Thím Catherine thích tôi ăn các quả anh đào hơn là họ ăn.

Việc cho một món quà quý báu gồm có ba điều: ta cảm thấy được điều người khác đang cảm thấy, ta tự nguyện mang cho, và ta xem sự hy sinh như là một sự thỏa thuận có lợi ích.

Thượng Đế Đức Chúa Cha ban cho Vị Nam Tử của Ngài, và Chúa Giê Su đã ban cho chúng ta Sự Chuộc Tội—các ân tứ với chiều sâu và giá trị mà không thể nào đo lường được cho chúng ta. Chúa Giê Su đã tự nguyện và sẵn lòng phó mạng Ngài cho tất cả chúng ta. Một trong các dấu hiệu chắc chắn của một người đã chấp nhận ân tứ của Sự Chuộc Tội của Đấng Cứu Rỗi là sự sẵn lòng ban phát.