2006
Công Việc Truyền Giáo của Các Anh Chị Em Sẽ Thay Đổi Mọi Việc
Tháng Năm năm 2006


Công Việc Truyền Giáo của Các Anh Chị Em Sẽ Thay Đổi Mọi Việc

Hãy đến và dự phần vào thế hệ cao quý nhất của những người truyền giáo mà thế gian chưa từng biết trước đó.

Đã được một năm kể từ khi tôi được tán trợ trong đại hội trung ương. Tôi biết ơn về năm này và về tất cả những gì tôi đã kinh nghiệm được. Tôi biết ơn Các Thánh Hữu ở khắp nơi đang sống trung tín. Tôi biết ơn vợ và con cái của tôi là những người đã tán trợ và ủng hộ sự kêu gọi này. Tôi biết ơn người mẹ của tôi đang tiếp tục làm chứng cho tôi và cho tất cả mọi người trong gia đình tôi rằng “mọi việc đều tốt đẹp,” miễn là chúng ta có được phúc âm. Tôi biết ơn người cha của tôi là người đã qua đời cách đây vài năm, đã yêu thương chúng tôi và phúc âm hơn rất nhiều điều của thế gian. Tôi yêu mến Chúa và rất biết ơn về sự hy sinh và phúc âm của Ngài. Tôi yêu mến Chủ Tịch Hinckley và tán trợ ông là vị tiên tri của Chúa trên thế gian. Cùng với Các Thánh Hữu trung tín ở khắp nơi, tôi làm chứng về các vị tiên tri và các sứ đồ trong thời chúng ta và nguyện dâng cuộc đời của mình cho chính nghĩa của Ngài.

Cách đây vài năm, tôi đang phỏng vấn những người truyền giáo. Một cơn bão mùa đông thổi qua khi những người truyền giáo đến và đi suốt ngày đó. Cơn bão đổi từ mưa đá đến tuyết và trở ngược lại. Một số người truyền giáo đến bằng xe lửa từ các thành phố lân cận và đi bộ đến nhà thờ trong cơn bão. Những người khác đạp xe đạp của mình. Hầu như ai trong số họ đều hớn hở và vui mừng. Họ là những người truyền giáo của Chúa. Họ có Thánh Linh của Ngài và cảm thấy vui sướng trong sự phục vụ Ngài bất luận thời tiết như thế nào.

Khi hai người truyền giáo hoàn tất cuộc phỏng vấn của họ thì tôi sẽ không bao giờ quên được việc nhìn thấy họ đi trở ra trong cơn bão để rao giảng phúc âm và làm điều mà Chúa đã kêu gọi họ để làm. Tôi có thể thấy sự cam kết và tận tâm của họ. Tôi có thể cảm thấy tình yêu thương mà họ đã có đối với những người khác và đối với Chúa. Khi nhìn họ ra về, tôi đã cảm thấy một tình yêu thương tràn ngập đối với họ và đối với điều mà họ đang làm.

Buổi tối đó, tôi tham dự một buổi họp chức tư tế trong cùng một thành phố. Cơn bão vẫn tiếp tục và giờ đây tuyết đã rơi đầy. Trong lúc đang hát bài ca mở đầu, vị chủ tịch chi nhánh của một chi nhánh nhỏ nhất và xa nhất và hai người cố vấn truyền giáo, Anh Cả Warner và Anh Cả Karpowitz, đi vào giáo đường. Khi họ sắp sửa ngồi xuống, hai người truyền giáo tuyệt vời này cởi nón và găng tay mùa đông của họ ra. Họ cởi áo khoác bên ngoài của mình ra. Rồi mỗi người cởi cái áo khoác mùa đông thứ nhì của họ ra và ngồi xuống. Giống như những người truyền giáo trong thời kỳ đầu tiên, bất kể thời tiết ra sao, những người truyền giáo đều vui vẻ. Họ cảm nhận được Thánh Linh của Chúa trong cuộc sống của họ. Qua việc phục vụ trong chính nghĩa của Chúa, họ cảm thấy một tình yêu thương, nhiệt tình và niềm vui nào đó mà rất khó diễn tả.

Khi tôi nhìn những người truyền giáo tuyệt vời này vào buổi tối đó, tôi đã có được một kinh nghiệm đáng kể. Trong trí tưởng tượng của mình, tôi thấy những người truyền giáo ở khắp phái bộ truyền giáo đi ra trong buổi tối mùa đông đó. Một số gõ cửa nhà và bị từ chối khi họ tìm cách giảng dạy phúc âm của Chúa Giê Su Ky Tô. Một số đang ở trong những ngôi nhà hoặc những căn hộ và giảng dạy những cá nhân và gia đình. Bất luận những tình thế mà họ gặp ra sao, họ cũng đang làm điều mà họ có thể làm để giảng dạy phúc âm của Chúa Giê Su Ky Tô cho những người chịu lắng nghe và lòng họ vui sướng. Tôi có một cảm giác trong lòng mình mà tôi không thể nào giải thích hoàn toàn được.

Qua ân tứ tuyệt diệu của Thánh Linh, tôi đã cảm nhận được tình yêu thương của Ngài, tình yêu thương thanh khiết của Đấng Ky Tô mà Ngài đã có đối với những người truyền giáo trung tín ở khắp mọi nơi và nó đã thay đổi con người tôi vĩnh viễn. Tôi hiểu rằng mỗi người truyền giáo đều thật quý báu biết bao đối với Ngài. Tôi đã thấy một tấm gương mà các vị tiên tri thường mô tả là “thế hệ cao quý nhất của những người truyền giáo” mà thế gian từng biết từ trước đến giờ (xin xem M. Russell Ballard, “Thế Hệ Cao Quý Nhất của Những Người Truyền Giáo,” Liahona, tháng Mười Một năm 2002, 47). Tôi bắt đầu hiểu lý do tại sao là điều cần thiết để nâng cao các tiêu chuẩn ngõ hầu những người truyền giáo khắp nơi sẽ có được sự bảo vệ, sự hướng dẫn và hạnh phúc mà đi kèm theo Thánh Linh của Chúa. Tôi cũng đã bắt đầu hiểu lý do tại sao—với tư cách là cha mẹ, giám trợ, chủ tịch giáo khu và các vị lãnh đạo khác—chúng ta phải làm mọi điều mà chúng ta có thể làm để giúp những người trẻ tuổi của Giáo Hội trở nên xứng đáng với các phước lành của công việc phục vụ truyền giáo.

Chủ Tịch Hinckley đã mô tả điều xảy ra cho tấm lòng của mỗi người truyền giáo mà cam kết cuộc sống và việc làm của mình cho Chúa khi ông nói về những kinh nghiệm truyền giáo ban đầu của ông. Trong thời gian đầu của công việc truyền giáo của mình ông đã chán nản. Công việc rất khó khăn và những người dân thì không chịu lãnh hội. Tuy nhiên, cũng đến lúc mà sự chán nản trở thành sự cam kết. Đối với ông, sự bắt đầu với một lá thư của cha ông viết rằng: “Gordon mến, Cha đã nhận được thư con… . Cha chỉ có một đề nghị: Hãy quên bản thân của con và đi làm việc.” Khi mô tả điều đã xảy ra sau đó, ông nói: “Tôi quỳ xuống trong căn phòng ngủ nhỏ đó … và lập giao ước rằng tôi sẽ cố gắng hiến mình cho Chúa.

“Mọi sự việc đều thay đổi. Bức màn sương mù đã được vén lên. Mặt trời bắt đầu chiếu rọi vào đời tôi. Tôi có được một sự quan tâm mới. Tôi thấy được vẻ xinh đẹp của vùng đất này. Tôi thấy được sự cao quý của những người dân … Mọi việc mà đã xảy ra cho tôi kể từ lúc ấy đã trở nên tốt, thì tôi có thể nói là nhờ quyết định đó mà đã được chọn trong căn nhà nhỏ đó” (trong Mike Cannon, “Missionary Theme Was Pervasive during Visit of President Hinckley,” Church News, ngày 9 tháng Chín năm 1995, 4.)

Chủ Tịch Hinckley tiếp tục nói rằng: “Các anh chị em muốn được hạnh phúc chăng? Hãy quên mình và dấn thân vào đại nghĩa này và hướng các nỗ lực của mình vào việc giúp đỡ những người khác” (trong Church News, ngày 9 tháng Chín năm 1995, 4).

Tôi xin nói cùng mỗi thanh niên, các em có muốn được hạnh phúc không? Nếu có, thì hãy đến và cùng với chúng tôi, 52.000 người và con số còn tiếp tục tăng, phục vụ đồng bào của các em với tư cách là một người truyền giáo của Chúa. Hãy lập giao ước để dâng hai năm của đời mình lên Chúa. Điều này sẽ thay đổi mọi việc. Các em sẽ được hạnh phúc. Bức màn sương mù sẽ được vén lên. Các em sẽ tiến đến việc yêu thương văn hóa và những người mà các em được kêu gọi phục vụ. Công việc sẽ rất khó khăn nhưng cũng sẽ có một sự mãn nguyện và niềm vui lớn lao khi các em phục vụ. Nếu trung tín trong lúc truyền giáo và về sau, các em sẽ nhìn lại đời mình và cùng nói với Chủ Tịch Hinckley: “Mọi việc tốt lành mà xảy đến cho tôi kể từ lúc ấy thì tôi có thể nói là nhờ quyết định đó để phục vụ truyền giáo và dâng hiến đời mình lên Chúa.”

Chủ Tịch Hinckley đã nhắc nhở chúng ta rằng không phải chỉ các anh cả trẻ tuổi mới có quyền nhận các phước lành này. Các cặp vợ chồng phục vụ một cách tuyệt vời và cũng được cần đến rất nhiều. Mặc dù các chị em phụ nữ trẻ tuổi không có bổn phận phải phục vụ truyền giáo, nhưng Chủ Tịch đã nói: “Chúng ta cần một số thiếu nữ. Họ làm một công việc phi thường …” (“Cùng Các Vị Giám Trợ của Giáo Hội,” Buổi Họp Huấn Luyện Giới Lãnh Đạo, ngày 19 tháng Sáu năm 2004, 27). Chúng tôi cũng biết rằng có một số người, vì sức khỏe hoặc những lý do khác, được miễn không phục vụ một cách danh dự. Chúng tôi yêu thương họ và biết rằng Cha Thiên Thượng sẽ ban cho các phước lành bù đắp trong cuộc sống của họ khi họ phục vụ trong những cách thức khác và sống trung tín.

Cách đây một năm, Anh Cả Ballard đã yêu cầu các cha mẹ, giám trợ và chủ tịch chi nhánh cùng nhau làm việc và giúp đỡ ít nhất một thanh niên nữa, ngoài số những người thông thường chuẩn bị đi phục vụ, trở nên xứng đáng và được kêu gọi từ mỗi tiểu giáo khu và chi nhánh của Giáo Hội (xin xem “Thêm Một Người Nữa,” Liahona, tháng Năm năm 2005, 71). Nhiều người đã đáp ứng. Với tư cách là những người lãnh đạo, chúng ta đều nên tự tái cam kết để tuân theo lời yêu cầu này.

Thưa các anh chị em, đã từ lâu, có nhiều vị giám trợ tốt đang làm điều mà Anh Cả Ballard yêu cầu. Cách đây ba mươi sáu năm, Giám Trợ Matheson đã gọi điện thoại đến nhà tôi và mời tôi đến văn phòng của ông. Vì tình trạng của thế giới bấy giờ, con số những người truyền giáo mà bất cứ tiểu giáo khu nào gửi đi đều bị hạn chế, nhưng có một chỗ trống và ông có trách nhiệm để giới thiệu thêm một người truyền giáo. Ông nói cho tôi biết rằng ông và hai cố vấn của ông đã cầu nguyện. Ông nói cho tôi biết rằng ông có ấn tượng rằng bây giờ là lúc mà Chúa muốn tôi đi phục vụ truyền giáo. Tôi sửng sốt. Chưa bao giờ trước đó có một người nào nói với tôi rằng Chúa có một điều gì đó mà Ngài muốn tôi làm. Tôi cảm thấy Thánh Linh của Chúa làm chứng với tôi rằng tôi nên đi và tôi nên đi bây giờ. Tôi thưa cùng Vị Giám Trợ: “Nếu Chúa muốn con đi phục vụ truyền giáo thì con sẽ đi.”

Mọi việc đều thay đổi đối với tôi. Tấm màn sương mù thật sự được vén lên và hạnh phúc và niềm vui đến với cuộc sống của tôi. Bằng cách này hoặc cách khác, mọi điều tốt lành đã xảy ra kể từ ngày đó nhờ vào sự cam kết đã lập để phục vụ Chúa và các con cái của Ngài và dâng hiến hai năm của đời mình cho sự phục vụ Ngài.

Tôi lặp lại: Hãy đến cùng với chúng tôi. Hãy đến và hãy trong sạch. Hãy đến và vui sướng. Hãy đến và kinh nghiệm điều mà Chúa đã phán là ”quý giá nhất” (GLGƯ 15:6) đối với các em vào lúc này trong cuộc sống của các em. Hãy đến và dự phần vào thế hệ cao quý nhất của những người truyền giáo mà thế gian chưa từng biết trước đó.

Đây là công việc của Chúa. Cha Thiên Thượng hằng sống và Vị Nam Tử của Ngài, Chúa Giê Su Ky Tô, dẫn dắt và hướng dẫn công việc này ngày nay. Tôi làm chứng điều này trong tôn danh của Chúa Giê Su Ky Tô, A Men.